Các trưởng lão chấn động, vội vàng xoay người quỳ xuống, chắp tay cung kính:
"Thanh âm này... Cung nghênh Minh chủ xuất quan!!"
Đệ tử Tiên Minh cũng đồng loạt quỳ rạp xuống đất:
"Cung nghênh Minh chủ xuất quan!"
Sắc mặt Lăng Tiêu Tiên Đế đanh lại, uy áp khủng bố lập tức tan biến:
"Lão già này còn chưa chết?"
Dù cùng là Tiên Đế, nhưng Minh chủ Tiên Minh là bậc lão làng, khả năng vận dụng Đại Đạo lực thâm sâu hơn hắn rất nhiều. Nếu liều mạng, chưa chắc hắn đã là đối thủ.
Tuy nhiên, "giang sơn đời nào cũng có nhân tài", thời gian lại là kẻ thù lớn nhất của bậc đế vương. Minh chủ Tiên Minh hiện tại khí huyết đã khô kiệt, sinh mệnh đi đến hồi kết. Dù bế quan ngàn năm vẫn không thể xoay chuyển càn khôn, chỉ có thể làm chậm lại quá trình suy vong mà thôi.
Tần Phong quay đầu nhìn lại, biết là cha vợ đã lên sàn:
"Minh chủ Tiên Minh?"
Trong hào quang thần thánh bao phủ Tiên Sơn, Mộng Dao tiên tử dìu một lão giả chậm rãi bước ra.
Lão giả tuổi tác đã cao, tóc bạc phơ, lưng còng, khí tức yếu ớt, mỗi bước đi đều có chút gian nan, tưởng chừng như ngọn đèn trước gió có thể tắt bất cứ lúc nào.
Thế nhưng, mỗi bước chân của lão đều dẫn động thiên địa đại đạo, khiến tiên khí bốn phía chấn động theo. Uy nghiêm và khí thế toát ra từ tận xương tủy vẫn sừng sững như ngọn núi bất hủ giữa đất trời, mặc cho phong ba bão táp vẫn lù lù bất động.
Đôi mắt thâm thúy tựa tinh không,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4888239/chuong-1705.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.