"Tần Phong, ngươi chờ đó cho ta!"
Trong mắt Từ Càn Khôn tràn ngập oán độc, tỏ vẻ hai bên đã kết thù không đội trời chung.
"Thái sư huynh, huynh không có bệnh chứ?!"
Tần Phong không có thói quen thù dai như các Thiên Tuyển Chi Tử, cho nên trực tiếp mở miệng đáp trả:
"Ngươi nhớ thương vợ ta, làm khó dễ ta, hiện tại còn uy hiếp bảo ta chờ đó. Ngươi là muốn khiêu khích minh quy của Tiên Minh, hay là muốn khiêu chiến ranh giới đạo đức cuối cùng của nhân tộc?"
Vừa dứt lời, toàn trường xôn xao nghị luận.
"Cái này cũng quá vô sỉ đi? Loại người này cũng xứng làm Tam Danh Sách?"
"Đúng vậy, ta nên tránh xa Thái sư huynh một chút, miễn cho hắn nhớ thương đến thê tử của ta."
"Ta cũng không có bối cảnh như Tần sư đệ, nếu bị Thái sư huynh nhắm trúng vợ mình, vậy nhất định sẽ không phản kháng được."
"Thái sư huynh thật là uy phong, mở miệng liền bắt người ta chờ!"
"Tần sư đệ nói không sai, Thái sư huynh quả thật có bệnh, bản thân sai rành rành lại đi trách người khác."
"Chờ một chút, không phải hắn họ Từ sao?"
"Cái gì Từ? Chúng ta đang thảo luận về Thái sư huynh!"
"..."
Đệ tử bốn phía lộ ra vẻ mặt vô tội, tỏ vẻ không hề nghị luận về "Từ" Càn Khôn.
"Các ngươi..."
Từ Càn Khôn tức muốn nổ phổi, nhưng lại không có biện pháp xử lý đám người này.
Nếu động thủ, chẳng khác nào thừa nhận mình là kẻ bại hoại.
Nếu không động thủ, lại không có cách nào bịt miệng bọn họ.
"Hừ!"
Từ Càn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4888156/chuong-1622.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.