"Ngươi đang làm cái trò gì vậy!!"
Tiểu Bạch không có thói quen nuông chiều ai, rút gạch đạo đức ra, thẳng tay vỗ xuống.
"Bốp!"
Gạch đạo đức vừa được Tần Phong nâng cấp, uy lực không phải tầm thường. Đàm Lực lập tức đứng hình, rơi vào trạng thái choáng váng ngắn ngủi, đá vụn đang bay lơ lửng cũng đồng loạt rơi xuống đất.
Theo quy tắc cũ, Tiểu Bạch bắt đầu thu chiến lợi phẩm. Nhưng Đàm Lực thân cô thế cô, trên người ngoài thanh chiến đao to lớn thì chẳng còn gì đáng giá.
"Phi, nghèo kiết xác!"
Tiểu Bạch hừ giọng ghét bỏ:
"Theo quy tắc thỏ gia không bao giờ về tay không, đành miễn cưỡng thu lấy thanh đao này vậy."
"Ta muốn giết ngươi!"
Đàm Lực vừa tỉnh lại, thấy Tiểu Bạch cướp đao thì sắc mặt dữ tợn rít gào. Hắn lập tức đóng lại huyết mạch Vu Tộc, thu nhỏ thân thể hòng thoát khỏi dây trói.
Nhưng Khổn Tiên Thừng vốn là vật linh thông, thân thể hắn nhỏ đi bao nhiêu, dây thừng cũng co lại bấy nhiêu, bám riết không buông.
"Còn dám láo nháo!"
Tiểu Bạch quạu mặt, lại vung gạch đập liên tiếp.
"Bốp! Bốp! Bốp!"
Đàm Lực bị đập đến tối tăm mặt mũi, cuối cùng cũng phải chấp nhận sự thật phũ phàng. Hắn giờ đây như ba ba trong rọ, mất hết vẻ uy phong lẫm liệt ban đầu, trở thành con cừu non chờ Tần Phong định đoạt.
"Kêu đi, sao không kêu nữa?"
Tần Phong vẻ mặt lạnh lùng bước tới:
"Vẻ trâu bò vừa rồi đâu? Cái dáng vẻ kiệt ngạo bất tuân vừa rồi đâu!?"
"Ngươi..."
Đàm Lực uất nghẹn, lửa giận bốc lên ngùn ngụt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4888094/chuong-1560.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.