"Đến lượt Thỏ làm việc rồi!"
Tiểu Bạch vui vẻ lột sạch tài sản của bốn cái xác.
Tần Phong nghiêm mặt:
"Trách nhiệm lần này hoàn toàn thuộc về Tiểu Bạch! Do ngươi không che chắn kỹ lưỡng."
Hắn quả quyết đẩy hết tội lỗi lên đầu con thỏ, không chút nào có ý định tự kiểm điểm.
Tiểu Bạch oan ức:
"Không phải lỗi của Thỏ!"
Nó cố gắng nhổ cái mầm cây trên đầu ném vào miệng nhai ngấu nghiến. Nhưng vừa nhổ xong, một mầm mới lại mọc lên, vô cùng vô tận như cỏ dại mùa xuân.
Tần Phong ngẫm nghĩ, lấy ra một tấm da thú, dùng lửa luyện chế thành một cái mũ lông trắng muốt. Chiếc mũ có hai cái lỗ để thỏ vểnh tai ra ngoài, nhìn qua trông hơi giống... cái quần lót, nhưng lại cực kỳ đáng yêu.
Tiểu Bạch đội mũ lên, chỉ số dễ thương tăng +999. Phối hợp với Thượng Phương Bảo Kiếm, ai mà ngờ được đây là con thỏ hung hăng chuyên giết người cướp của? "Được rồi, đi thôi!"
Tần Phong thu dọn hiện trường, nhìn về phía tòa thành sừng sững phía xa:
"Đã đến Tiên giới bao ngày mà trong túi chẳng có mấy đồng, còn nghèo hơn cái bang. Phải nghĩ cách kiếm một khoản lớn mới được."
Tiểu Bạch gật đầu đồng tình:
"Chủ nhân nói chí phải!"
...
Tại Hạ giới, A Phòng Cung.
Hắt xì!!
Tần Hạo hắt hơi một cái rõ to, thầm nghĩ chắc là mấy tỷ tỷ ca múa đang nhớ mình.
Nhưng hiện tại quốc khố Đại Tần trống rỗng, hắn lực bất tòng tâm, chỉ còn cách khai đao với đám tham quan ô lại.
Tần Hạo đập bàn giận dữ:
"Vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4862916/chuong-1387.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.