Đúng lúc này...
Nhất Kiếm cùng Lâm Tâm Nhi đi tới, trên mặt còn mang theo nụ cười của kẻ chiến thắng.
"Là các ngươi!"
Lâm Uyên lộ ra vẻ mặt phẫn nộ, lửa giận ngút trời không thể kìm nén.
Hắn làm sao cũng không ngờ tới, người Lâm gia lại dám hạ độc hắn.
"Đúng vậy, chính là chúng ta!"
Lâm Tâm Nhi không chút che giấu vẻ khinh bỉ, nói:
"Thật không biết ông trời nghĩ thế nào lại để cho loại si tình ngu muội như ngươi đạt được cơ duyên lớn đến vậy. Nếu Nhất Kiếm ca ca đạt được, thì tu vi bây giờ sao có thể chỉ dừng lại ở Đại Đế sơ giai!?"
"Đến rồi, vở kịch hay mong chờ đã lâu rốt cục đã khai màn!"
Đôi mắt Tần Phong lập tức sáng rực, vội vàng bay vào trong linh điền.
Chỉ thấy hắn ung dung như đi vào chốn không người, nhanh chóng chọn mấy gốc linh quả vạn năm, sau đó tìm chỗ tốt để "tọa sơn quan hổ đấu".
"Tiện nhân, đi chết đi cho bản vương!"
Lửa giận trong lòng Lâm Uyên bùng lên, rút kiếm đâm thẳng về phía Lâm Tâm Nhi.
"Còn dám phản kháng!"
Nhất Kiếm lạnh lùng hừ một tiếng, kiếm khí quanh thân tỏa ra tứ phía.
Chỉ thấy ánh mắt hai người đều lóe lên hàn quang, toàn thân tản mát ra sát ý vô tận.
"Hưu!!"
Kiếm trong tay Lâm Uyên nhanh chóng đâm ra, cắt ngang không khí tựa như sao băng lấp lánh.
Mà bóng dáng Nhất Kiếm lại quỷ mị chớp động, tựa hồ dung nhập vào không khí chung quanh. Kiếm pháp của gã linh động xảo trá, mỗi một thức đều thiên biến vạn hóa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4862786/chuong-1257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.