Tiếng bàn tán xôn xao bốn phía không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của Lâm Uyên.
Đường đường là Tiên Vương cự đầu chuyển thế, hắn thèm vào chấp nhặt với đám phàm nhân mắt thịt này.
Bọn họ chỉ thấy được một gốc Tứ Diệp Thảo vạn năm, làm sao biết được bảo vật chân chính lại là Cửu Thiên Tức Nhưỡng bám trên rễ cây? Đó là thần vật mà ngay cả đại năng giả ở Thượng Giới cũng cầu còn không được.
Vậy mà giờ đây, thần vật ấy lại rơi vào tay hắn một cách dễ dàng!
"Lũ ngu xuẩn!!"
Lâm Uyên liếc nhìn đám đông bằng nửa con mắt, trong lòng tự nhiên sinh ra cảm giác ưu việt thượng đẳng.
"Đúng rồi, cứ giữ vững cái thái độ đó đi!!"
Tần Phong vô cùng hài lòng với biểu cảm kiêu ngạo hiện tại của Lâm Uyên.
"Các vị..."
Chủ quán bán Đạo Quả bên cạnh đột nhiên hét lớn:
"Độ trân quý của Đạo Quả ta không cần giải thích nhiều! Ai cảm thấy mua nổi thì ra giá, không mua nổi xin đừng mở miệng làm mất thời gian!"
"Bổn thiếu gia trả một trăm vạn linh thạch cực phẩm!!"
Nhất Kiếm vội vàng hét giá, ánh mắt dán chặt vào quả Đạo Quả đỏ rực.
Năm xưa tại Côn Luân Bí Cảnh, gã từng nhìn thấy bảy quả Đạo Quả, y hệt như quả trong hộp ngọc kia.
Tiếc thay, Tần Phong hoành không xuất thế, một mình trấn áp quần hùng, cuối cùng lại để Phương Thường chớp thời cơ cướp đi sáu quả.
Mối hận đó vẫn luôn canh cánh trong lòng gã, hôm nay dù thế nào cũng phải đoạt được quả này.
"Một trăm vạn linh thạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4862746/chuong-1217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.