"Các vị..."
Chủ quán hắng giọng, dõng dạc nói:
"Vật hiếm thì quý! Gốc Tứ Diệp Linh Thảo vạn năm này có giá 1 vạn linh thạch cực phẩm!!"
"1 vạn linh thạch cực phẩm!!"
Đám đông ồ lên kinh hãi, ai nấy đều lắc đầu nguầy nguậy chê đắt.
Khoan nói đến việc bọn họ có móc ra nổi 1 vạn linh thạch cực phẩm hay không, cho dù có tiền, cũng chẳng ai điên mà đi mua một gốc cỏ dại vạn năm.
Bởi vì dù có sống vạn năm thì cỏ vẫn là cỏ, chẳng giúp ích được gì nhiều cho quá trình tu luyện.
Chỉ có bọn trọc phú thừa tiền mới mua về để "làm màu" với bạn bè mà thôi.
"Ta muốn!!"
Ngay khi đám đông định tản đi, Lâm Uyên đứng bên cạnh rốt cuộc cũng lên tiếng.
"Vị thiếu gia này, ngài thật sự muốn mua sao!?"
Chủ quán mừng rỡ hỏi lại.
Tuy gã là "diễn viên quần chúng" do Thanh Thiên thuê, nhưng thỏa thuận là bán được bao nhiêu thì gã hưởng bấy nhiêu. Cho nên sự kinh hỉ trên mặt gã hoàn toàn là cảm xúc chân thật, không hề giả trân chút nào.
"Đúng vậy!"
Lâm Uyên gật đầu: "Chỉ có điều, ta không mang theo nhiều linh thạch như vậy..."
"Không có tiền thì đừng học đòi làm sang!"
Lâm Uyên còn chưa dứt lời, một giọng nói đầy vẻ khinh miệt đã vang lên cắt ngang.
Chỉ thấy Nhất Kiếm rẽ đám đông bước vào, ném toẹt chiếc nhẫn trữ vật xuống trước mặt chủ quán, ngạo nghễ tuyên bố muốn mua gốc Tứ Diệp Thảo vạn năm này.
"Quả nhiên là kịch bản cẩu huyết!!"
Tần Phong thầm chửi thề trong bụng, biết ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4862745/chuong-1216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.