"Những con cá lớn này, trẫm phải 'trọng dụng' mới được!"
Tần Phong gật đầu hài lòng.
Lũ quan tham này không chỉ giúp hắn vơ vét tiền bạc nhanh chóng, mà còn là "quà tân thủ" béo bở để lại cho nhị đệ xử lý sau khi hắn phi thăng.
"Bệ hạ!"
Tử Diên không nhịn được lên tiếng khuyên can:
"Im lặng là đồng lõa, mập mờ là thiên vị. Hiện tại cả thiên hạ đang nhìn vào ngài đấy."
"Được rồi!"
Tần Phong biết không thể kéo dài thêm nữa, liền ra lệnh giải Tần Uy lên.
"Bệ hạ, đường huynh biết sai rồi!"
Tần Uy quỳ rạp xuống, bộ dạng lôi thôi lếch thếch sau hơn mười ngày bị giam lỏng.
Tần Thiên, Nhị đại gia và đám thân thích cũng có mặt đông đủ, ánh mắt van nài.
"Ngươi còn biết sai à!?"
Tần Phong vừa thấy mặt hắn liền nổi giận, lao tới tung cước đá bay Tần Uy văng xa tám thước.
"Tiểu Phong! À không, Bệ hạ!"
Tần Cường xót cháu đứt ruột, vội lao ra che chắn:
"Đường huynh ngài đã biết sai rồi. Nhị đại gia cam đoan sẽ không có lần sau đâu."
"Bảo hắn cút ngay cho trẫm!"
Tần Phong vẫn giữ vẻ mặt hầm hầm:
"Đày hắn về canh giữ tổ địa Tần gia! Không có thánh chỉ của trẫm, đời này kiếp này cấm bước chân ra khỏi tổ địa nửa bước. Dám trái lệnh, trẫm chém không tha!"
"Canh giữ tổ địa? Tốt quá, tốt quá rồi!"
Tần Cường mừng như bắt được vàng, vội vàng đỡ cháu dậy lôi đi.
Cứ tưởng sẽ bị chém đầu thị chúng hay chí ít cũng lưu đày biên ải, ai ngờ lại là hình phạt "tự phạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4862645/chuong-1116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.