"Gặp lại thiếu niên giương cung lớn, không sợ năm tháng chẳng sợ gió!?"
Ngay khi Phương Thường đang cảm thấy mình tràn trề sức mạnh, chuẩn bị hô mưa gọi gió, thì cái chữ "GIÓ" (Phong) quái ác kia vừa lọt vào tai, y lập tức lên cơn co giật.
Bang!! Đầu quỷ khổng lồ sau lưng y vỡ tan tành trong nháy mắt, năng lượng tán loạn tạo thành một cơn bão quét qua khu rừng. Phương Thường từ một ma thần uy vũ bỗng chốc biến lại thành kẻ thất trận thảm hại, ôm đầu co rúm dưới đất, run lẩy bẩy, miệng lảm nhảm trong hoảng loạn.
"Xuyên ca!" Lâm Uyên ngơ ngác: "Vừa rồi còn ngon lành cành đào mà, sao tự nhiên lăn đùng ra thế này?"
Đường Xuyên cũng gãi đầu: "Ta chịu! Chẳng lẽ... là do chữ 'Gió' ta vừa nói?"
"GIÓ!!!"
Nghe thấy từ cấm kỵ lần nữa, Phương Thường giật nảy mình, mắt trợn ngược như gặp ma, hét lên thất thanh.
Lâm Uyên vỗ trán: "Không phải chứ? Hắn bị PTSD (Rối loạn căng thẳng sau sang chấn) nặng thế này thì lật đổ Bạo Tần kiểu gì?"
"TẦN!!!"
Lại thêm một từ khóa kích hoạt nỗi sợ. Phương Thường như phát điên, vùng dậy chạy loạn xạ trong rừng, vừa chạy vừa la hét thảm thiết.
Đường Xuyên thở dài ngao ngán: "Haizzz, tưởng đâu Phương Thường đã niết bàn trùng sinh, ai ngờ Tần Phong đã trở thành tâm ma vĩnh cửu của hắn rồi. Sau này anh em mình kiêng kỵ chút, đừng nhắc chữ nào liên quan đến tên kia trước mặt hắn."
Lâm Uyên lo lắng: "Không nhắc tên thì dễ, nhưng tâm ma của hắn là Tần Phong. Chỉ nghe tên đã sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4862577/chuong-1048.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.