Câu hỏi của Mộc Tú khiến mọi người ngẩn ra, Nhâm Hoàn bật cười:
"Tổ Long sao có thể không còn? Bệ hạ mới hơn hai mươi, tu vi đã là Chuẩn Đế đỉnh phong, thọ nguyên hơn năm ngàn năm. Nếu đột phá Đại Đế thì sống cả vạn năm, ngươi trù ẻo cái gì?"
Nhưng nói đến đây, nụ cười của hắn tắt ngấm. Tam Lộng, Đông Phương tiểu thư cũng giật mình thon thót. Bọn họ chợt nhận ra một sự thật tàn khốc: Hoang Cổ đối với quái vật như Tần Phong chỉ là trạm dừng chân, không phải bến đỗ cuối cùng. Với tốc độ tu luyện điên rồ đó, không quá mười năm nữa hắn chắc chắn sẽ phi thăng Thượng Giới.
Đến lúc đó, không còn Tần Phong trấn áp, cái thiên hạ này...
Đông Phương tiểu thư bỗng thấy hoang mang:
"Nếu bệ hạ phi thăng, chúng ta phải làm sao? Thất nghiệp à?"
Bọn họ đi theo Tần Phong, coi hắn là tín ngưỡng. Mất hắn, bọn họ như rắn mất đầu. Mà với thiên phú của họ, muốn phi thăng theo Tần Phong trong vòng mười năm là chuyện viển vông, kể cả lão Tề thiên phú cao nhất cũng không có cửa.
Tiểu Bạch lúc này nhảy ra, hai tay ôm chặt Ngọc Tỷ Truyền Quốc, ưỡn ngực tuyên bố:
"Đương nhiên là trung thành với thỏ ta rồi!"
Mọi người cúi xuống nhìn con thỏ trắng, rồi đồng loạt quay đi, chọn cách lờ nó đi cho đỡ đau đầu. Tần Phong đưa Ngọc Tỷ cho nó chơi thôi, chứ ai mà tin con thỏ tham tiền này trị quốc được. Hơn nữa, với cái nết của Tần Phong, kiểu gì hắn chẳng xách tai con thỏ này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4862576/chuong-1047.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.