"Cha, hàng đây!"
Tần Phong nhanh nhảu phất tay, lấy ra một cây roi mây đưa tận tay phụ thân.
Đây không phải là roi mây tầm thường, mà là bảo vật hắn "vô tình" tìm được trong kho tàng của triều đại trước, nghe đồn là kiệt tác của một vị đại sư luyện khí. Tuy trải qua mấy vạn năm, thần khí đã mất đi hào quang năm xưa, nhưng độ dẻo dai và khả năng gây sát thương vật lý lên da thịt thì vẫn vô cùng uy tín, cầm rất đầm tay.
"Ca!!"
Tần Hạo hét lên thảm thiết, hy vọng mong manh có thể đánh thức chút lương tâm còn sót lại của Tần Phong.
"Gọi ca cái gì mà gọi!?"
Vân Tịch Nguyệt tức giận mắng:
"Con còn mặt mũi nào mà gọi? Chẳng lẽ ca ca con lại đi vu oan cho con? Hay ý con là Linh Nhi tự mình đập phá đồ đạc rồi vu hãm con?"
"Con..."
Tần Hạo cảm thấy bầu trời sụp đổ. Hắn biết hôm nay có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch nỗi oan này, trận đòn này là kiếp số không thể tránh khỏi.
"Thằng nghịch tử, hôm nay ta không đánh con nhừ tử thì không làm cha!"
Tần Thiên cầm cây roi mây, thử vung vẩy vài cái trong không khí nghe tiếng gió rít vù vù.
Không khí đã được đẩy lên cao trào, không lôi thằng con út ra tế cờ thì thật uổng phí. Nhất là khi nghĩ đến giang sơn do con cả vất vả gây dựng, gánh bao nhiêu tiếng xấu, để rồi thằng con út "hàng tặng kèm" này chỉ việc ngồi mát ăn bát vàng, ngọn lửa giận trong lòng ông lại bùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4862554/chuong-1025.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.