“Bái kiến Đại Tần Thủy Hoàng Bệ hạ!”
Toàn bộ sứ giả run rẩy, đồng loạt quỳ rạp xuống đất.
Nếu trước khi đến đây, họ còn chút không phục, chỉ miễn cưỡng đến vì sợ uy danh Đại Tần. Thì giờ đây, đối diện với bản tôn Tần Phong, mọi sự bất mãn đều tan biến, chỉ còn lại nỗi sợ hãi vô tận. Họ sợ Tần Phong sẽ tiện tay nghiền nát họ như kiến cỏ, xóa sổ bộ tộc họ khỏi bản đồ Hoang Cổ.
“Đứng lên cả đi!”
Tần Phong đích thân bước xuống, ân cần đỡ các Tiểu Giao Thê dậy.
“Đa... đa tạ Bệ hạ!”
Các nàng thẹn thùng, tim đập thình thịch khi được bàn tay ấm áp của Nhân Hoàng chạm vào.
“Hóa ra Tần Hoàng thích gu này!”
Sứ giả các tộc khác tiếc hùi hụi, ruột gan tím tái vì hối hận.
Biết thế này thì mang theo mấy tấn vàng bạc châu báu làm gì cho nặng, cứ tuyển chọn mỹ nhân trong tộc mang đến có phải ngon ăn hơn không. "Hàng nhà trồng được", muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!
“Ừm, không tệ!”
Tần Phong nhìn qua một lượt lễ vật, gật đầu hài lòng.
“Bệ hạ hài lòng là tốt rồi!”
Sứ giả các tộc thở phào nhẹ nhõm, rồi lại nghển cổ chờ đợi.
Theo thông lệ ngoại giao, nước lớn thường rất sĩ diện, chú trọng "có qua có lại". Họ tặng lễ một, thường được đáp lễ gấp mười. Chuyến này chắc kiếm bộn đây!
Nhưng đời không như mơ. Tần Lão Lục nổi tiếng là "Thần Keo Kiệt", trong từ điển của hắn làm gì có hai chữ "đáp lễ".
Ngươi tặng quà, ta nhận cho là đã nể mặt lắm rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4862544/chuong-1015.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.