Mấy chục tên thiên kiêu đều tràn đầy phẫn nộ mà lao ra, rút vũ khí, không mà chút do dự chém về phía tiểu Bạch.
Bốp một tiếng!!
Thiên Quân, Vạn Mã lập tức bộc phát khí thế hung mãnh quanh thân, ngăn cản trước mặt tiểu Bạch, dù cho phải đối mặt với quân địch gấp mấy lần mình thì cũng quyết không sợ hãi.
“Quá ức hiếp người!!”
Đám thiên kiêu xung quanh cũng không nhịn nổi nữa, nhao nhao gia nhập vào trận doanh của Tần Phong.
Trong một khoảnh khắc...
Đao quang kiếm ảnh, loạn cả một đoàn.
“Người trẻ tuổi phải biết hăng hái!”
Đế Sư ở một bên tay vuốt sợi râu, miệng nở nụ cười, vô cùng vui mừng khi nhìn thấy cảnh tượng như thế này.
Ông ta tình nguyện nhìn thấy học sinh đổ máu chảy mồ hôi ở chỗ này, chứ cũng không muốn bọn hắn phải bỏ mạng ở bên ngoài trong tương lai.
Cần biết, mỗi lần học sinh chết, Đế Sư như ông ta đều sẽ bị mời đến. Vấn đề tiền phúng viếng chỉ là chuyện nhỏ, chủ yếu là ông không muốn nhìn thấy cảnh tượng sinh ly tử biệt.
Đối với một lão nhân gia vài vạn tuổi, thật sự là quá mức tàn nhẫn, tuyệt đối không phải vì tiếc mấy phần tiền phúng viếng.
Mặc dù ông ta là người có bối phận cao nhất, tiền phúng viếng cũng bỏ ra nhiều nhất, tuy nhiên ông ta cũng không thiếu chút tiền này.
Đúng lúc này.
Một trận cười sảng khoái truyền đến:
"Xin lỗi mọi người, vừa rồi có chuyện nên đến chậm!"
"Ừm!?"
Đám người trong toàn trường tạm dừng đánh nhau, hiếu kì quay đầu nhìn lại.
Chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4861798/chuong-269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.