Đúng lúc lão già đang hoang mang, Tần Phong đột nhiên lại gào lên một câu hoàn toàn không liên quan:
"Nguyệt Thần tỷ tỷ! Cứu ta!!"
"Nguyệt Thần!!"
Lão giả áo bào tím giật nảy mình, theo bản năng quay đầu nhìn ra sau lưng.
"CHÉM!!"
Là một tên "lão lục" chuyên nghiệp, Tần Phong làm sao bỏ qua cơ hội ngàn vàng này.
Trường Không Thần Kiếm trong tay lập tức chém xuống. Kiếm khí màu xanh mang theo năng lượng hủy diệt, khiến mặt đất run rẩy, nứt toác.
"Mẹ nó!!”
Lão giả áo bào tím tức đến nổ phổi. Lão không ngờ, Đệ nhất Thiên kiêu Hoang Cổ lừng lẫy lại là một tên "lão lục" vô sỉ đến mức này! "Tần huynh... không hổ là ngươi!"
Lâm Tam đứng bên cạnh, nhịn không được giơ ngón tay cái lên. Hôm nay y lại được mở mang tầm mắt. Đánh kiếm không lại thì làm sao? Thì dùng cách tiện thôi!
Ầm ầm!!
Năng lượng phong bạo kinh khủng nuốt chửng mọi thứ.
Một lúc lâu sau, bão táp mới dần tan đi, trời đất khôi phục lại sự yên tĩnh.
"Hộc... hộc..."
Tần Phong thở hồng hộc, cả người như muốn sụp xuống, phải miễn cưỡng dùng kiếm chống đất mới đứng vững được.
"Tần huynh!"
Lâm Tam đứng phía sau, ngơ ngác nhìn bóng lưng Tần Phong. Y cảm thấy bóng lưng kia không hề chật vật, mà giống như một ngọn núi cao không thể vượt qua. Người cùng thời đại, dù có cố gắng thế nào, cũng chỉ có thể nhìn theo bóng lưng ấy.
“Đinh! Chúc mừng túc chủ đả kích lòng tự tin của Thiên Tuyển Chi Tử, thu hoạch được 10 vạn điểm phản diện!”
"Ừm!?"
Tần Phong lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4861749/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.