"Tại sao lại là vật ở bên trong thân!?”
Vu Lan nghi ngờ nghiêng cái đầu nhỏ, tỏ vẻ "em còn trong trắng em hông hiểu".
“Con ơi là con! Tự mình đã chơi đùa đến mức điên cuồng như vậy, mà vẫn không hiểu à?!”
Lam Ma thở dài, tiếp tục ám chỉ sâu xa: “Lan Lan, mẹ biết con muốn chứng minh nữ nhân không thua kém nam nhân. Nhưng con phải hiểu ưu thế của mình nằm ở đâu! Nam nhân đổ máu đoạt thiên hạ, còn nữ nhân chúng ta... thì lấy mồ hôi thắng thiên hạ! Con hiểu ý mẹ không!?"
“Không hiểu! Cũng không muốn hiểu!”
Vu Lan vẫn làm bộ quật cường, quay người vứt lại một câu rồi bỏ đi.
"Ngươi... ngươi! Ngươi muốn chọc tức chết vi nương này sao!"
Lam Ma tức đến mức phải ôm ngực.
Bình tĩnh! Bình tĩnh! Bà tự nhủ. Con ruột! Con ruột! Là cục thịt mình liều mạng đẻ ra! Không thể đánh chết!
...
Ầm!!
Ngay lúc Tần Phong đang hí hoáy tính sổ với Lâm Tam, cách đó không xa, một đống phế tích đột nhiên nổ tung.
Lão giả áo bào tím chật vật nhảy ra, toàn thân chi chít vết thương, trước ngực là hai vết kiếm sâu hoắm, máu tươi không ngừng tuôn ra.
“Đây chính là... Đệ nhất Thiên kiêu Hoang Cổ!?”
Lão giả áo bào tím hoảng sợ nhìn xung quanh, chỉ cảm thấy nửa cái đầu còn lại đau buốt.
Đâu rồi con đường núi gập ghềnh? Cả ngọn núi đã bị cú "song kiếm hợp bích" vừa rồi san bằng! Thậm chí mấy ngàn dặm xung quanh đều bị cày nát, như bị gọt đi một lớp.
Mà cái cảnh tượng kinh hoàng này... lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4861748/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.