Bên ngoài dần dần im ắng, nhưng không khí lại đặc quánh mùi thuốc súng, căng như dây đàn.
Các đại thế lực như Lam Ma cung đều đang lăm le tìm con mồi cho mình, muốn cướp sạch tiên tinh trong tay kẻ khác để vỗ béo bản thân. Ngược lại, các thế lực nhỏ chỉ muốn bảo toàn tính mạng, nhanh chóng rời khỏi chốn thị phi này.
Nhưng "rút dây động rừng", hiện tại không một ai dám nhúc nhích. Mọi người cứ thế gườm gườm nhìn nhau, khiến bầu không khí càng thêm khẩn trương.
Có điều, bọn họ tuyệt đối không ngờ được, Tần Phong đã dắt theo Thiên Quân, Vạn Mã... ngồi xổm trong một bụi cỏ cách đó không xa, rình rập như chó săn.
Hàng ngàn nữ quỷ cũng đã lặng lẽ bao vây lấy biển máu, chỉ chờ Tần Phong ra lệnh một tiếng liền tung ra "Dược Gọi Rách Cổ Họng Cũng Vô Dụng".
Thiên Quân hưng phấn, hạ giọng hỏi:
"Lão đại, còn chờ cái gì nữa, hốt bọn nó thôi!"
"Đúng á!"
Vạn Mã cũng kích động gật đầu lia lịa, hùa theo Thiên Quân.
"Chi tiết! Chi tiết quyết định thành bại, hiểu chưa mấy thằng đần!"
Tần Phong quắc mắt, y như ông thầy già dạy dỗ lũ học trò ngu dốt:
"Hiện tại bọn nó đang cảnh giác cao độ, quân số mười mấy vạn, toàn là thiên kiêu tinh anh, lại là đám sống sót sau cùng của bí cảnh. Giờ chỉ cần một cơn gió thổi cỏ lay cũng khó thoát khỏi mắt bọn nó. Ngươi nghĩ xem, cái "Dược Gọi Rách Cổ Họng Cũng Vô Dụng" của chúng ta phủ sóng nhanh, hay là tốc độ co giò chạy của bọn nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4861727/chuong-198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.