"Chẳng lẽ..."
Thiên Quân và Vạn Mã liếc nhau, mặt mày hết sức cổ quái, não lập tức nảy số nghĩ tới một khả năng.
Không... không thể nào!
Lão đại của bọn họ xưa nay chỉ bán nghệ, chứ không bán thân cơ mà!? Với đám Tử Diên, Tử Lan thì coi như chơi bời qua đường, nhưng sao lại "đùa mà thành thật" với vị Tâm Nhan tiểu thư này vậy!?
Là do để ý? Hay là có tính toán gì? Hay... đơn giản là vì "người ta cho quá nhiều"!?
"Ấy, sao lại lạnh nhạt với khách quý từ xa tới vậy chứ!"
Tần Phong cười tủm tỉm, cất cái giọng điệu thảo mai quen thuộc:
"Mọi người chúng ta cũng coi như chỗ quen biết. Ta đây sắp rời khỏi bí cảnh Côn Luân rồi, trước khi đi đặc biệt ghé qua cáo biệt các ngươi, tiện thể... đóng gói một ít đặc sản mang về làm quà."
"Phù!"
Trân Trân, Liên Liên, Ái Ái đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Hóa ra chỉ tới cáo biệt, làm bọn họ cứ tưởng cái tên vô sỉ này lại chạy đến đây uy hiếp đòi tiên tinh.
"Đặc sản ở đây cũng không tệ nha!"
Tần Phong liếc mắt đánh giá ba chị em ma nữ, gật gù ra vẻ vô cùng hài lòng. Hắn thầm nghĩ, đã cất công tới biển máu một chuyến, không đóng gói mấy con ma nữ này về làm "đặc sản", thì kiểu gì cũng thấy chuyến đi này uổng phí.
Đúng lúc này...
Một giọng nói thanh thoát như hoa lan trong thung lũng trống trải vang lên:
"Nơi này của chúng ta không có thổ đặc sản gì, nếu muốn thì ngươi có thể hái ít hoa đem về!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4861715/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.