Thế nhưng Tần Phong đã nhìn một hồi lâu, lại không ngộ được thứ gì.
"Thật vô lý!"
Tần Phong không hiểu.
Hào quang ngộ tính của hắn vẫn còn thời hạn, cùng với cái đầu nhỏ thông minh, lại thêm ngộ tính gấp trăm lần, nhưng tại sao lại không ngộ ra được thứ gì!? Tử Diên đáp:
"Không phải ngộ tính cao thì liền hiểu được thẻ tre Thánh Nhân, mà còn cần duyên phận, giống như phật gia nói hữu duyên với phật."
"Rác rưởi!"
Tần Phong bắt đầu ghét bỏ thứ gọi là thẻ tre Thánh Nhân, chỉ cần những thứ mình không dùng được thì tất cả đều là rác rưởi.
"Bập bẹ..."
Tiểu Bạch giống như cảm ứng được cái gì, nó dùng đôi chân nhỏ còn chưa bước vững vàng mà đi về phía thẻ tre Thánh Nhân, sau đó nằm sấp lên bề mặt, lộ ra biểu tình vô cùng thỏa mãn.
"Lấy thẻ tre Thánh Nhân làm chiếu, tiểu gia hỏa này đúng là sáng tạo!"
Tần Phong không có ý định ngăn cản, tùy ý tiểu Bạch lấy thẻ tre làm chiếu.
Ở bên cạnh, Tử Diên triệt để im lặng, người ta dùng mạng để tranh giành thẻ tre Thánh Nhân, còn hắn thì lấy làm chiếu cho thỏ con nằm.
Leng keng! Leng keng!
Bên ngoài sơn động vang lên tiếng đánh nhau, còn mơ hồ nghe thấy có người hô tên Lâm Tam.
"Đây không phải đúng dịp sao!"
Tần Phong lập tức lên tinh thần, khỏi phải nói hắn nhớ Lâm Tam bao nhiêu.
"Đi, đi ra xem một chút!"
Tần Phong đem tiểu Bạch cùng thẻ tre Thánh Nhân bỏ vào trong giỏ trúc, mang ở sau lưng, rồi lôi kéo Tử Diên đi ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4861572/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.