“Mẹ ơi con về rồi” cậu chạy vào thẳng trong nhà đi tìm mẹ cậu lúc trước thì ko có bà nên có vẻ nhà trống vắng lắm giờ có bà rồi thì có cảm giác như mọi thứ sáng sủa như có gì đó tạo nên một cái vẻ ồn ào gì đó ví dụ như tiếng ồn ào từ bên ngoài của Lâm Nhất ngay lúc này
“Chạy từ từ thôi ta đang ở đây chứ có đi đâu đâu, giọng con to như vậy sao ở trong này ta còn nghe thấy đây này” bà bất lực nói với cậu đứa bé này hiện tại ngoan ngoãn như vậy bà thương cậu nên bà phải nói
“Dạ con biết rồi mẹ dạo này mẹ làm việc nhiều như vậy mẹ có mệt ko con lo cho mẹ lắm á con chẳng biết làm gì để giúp mẹ cả toàn phá mẹ ko à” mặt buồn thiu mắt cậu đỏ lên rưng rưng nhìn bà tuy cậu biết đây là mẹ của Lâm Nhất trong tiểu thuyết nhưng mà hiện tại thân xác này là của cậu rồi cậu phải yêu thương bà như bà yêu thương cậu vậy ko thể phụ lòng bà mãi như vậy được
“Đứa bé này thật là sao lại sắp khóc thế này nếu biết lo cho ta thì phải chăm chỉ học tập đi chứ còn có mấy tháng nữa thôi phải ko nào đợi con tốt nghiệp rồi thì có thể làm ta bớt lo lắng hơn” bà xoa đầu cậu như một đứa nhóc vậy đó đối với bà cậu vẫn luôn là bé cưng của bà ko ai có thể thay đổi được chuyện đó cả, trước đây cậu có làm điều sai trái gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-dang-yeu-den-nhu-vay/2711044/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.