Mắt vẫn nhìn theo bóng lưng gầy gò ấy vừa đi vừa lết trông rất khổ sở Trình Dương hắn rất muốn lại giúp cậu đi nhưng mà hắn lại sợ nếu lại gần cậu thì cậu sẽ chửi hắn ngay nên hắn cũng đâu có dám, giờ chỉ biết lẳng lặng nhìn theo
Mấy tên đàn em thì đứng vào một góc run rẩy sợ sệt, chỉ cần Trình Dương liếc một cái thôi cũng làm mấy tên nhát gan này sợ tiểu ra quần rồi, tụi nó thì thầm to nhỏ với nhau về cái lúc nãy mới nhìn thấy. Đây là một dấu chấm hỏi to đùng của tụi nó. Tại sao đại ca lại đối xử với Lâm Nhất như vậy??
Khi cái bóng của Lâm Nhất khuất đi Trình Dương quay người lại nhìn đám đàn em vô dụng của mình, đã không làm được cái gì ra hồn rồi bây giờ lại ngu ngốc chọc vào Lâm Nhất, não hắn rối tung hết cả lên không biết phải làm cách nào để Lâm Nhất hết giận mình cả. Không lẽ đem mấy tên này đến cho cậu đánh chẳng thể nào được nếu mà vậy thì nãy cậu ấy cũng đã ra tay rồi đâu cần hắn mang đến làm gì.
Đại ca nãy giờ cứ nhìn mấy đứa trong góc mãi, tụi nó sợ lắm rồi chửi cứ việc chửi, đánh cứ việc đánh đừng có nhìn như thế mãi. Lúc nào một trong số đứa đáng đứng đó lấy hết can đảm giữ mình thật bình tĩnh đến bắt chuyện Trình Dương “đ...đại ca này”
Nghe tiếng gọi hắn lườm càng ghê hơn ' hửm' một cái rất nhẹ nhưng cũng đủ làm cho tụi sợ đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-dang-yeu-den-nhu-vay/2710990/chuong-39.html