Đã mấy tháng trôi qua kể từ lúc bữa tiệc diễn ra đến giờ Trình Dương vẫn chưa gặp mặt Lâm Nhất vì mỗi lần muốn gặp là Lâm Nhất lại cố gắng không muốn chạm mặt hắn, Trình Dương biết rằng hắn có lỗi cho dù xin lỗi bao nhiêu lần đi chăng nữa thì cậu cũng không bao giờ tha lỗi cho hắn cả.
Kì thi diễn ra một cách suôn sẻ, hắn muốn chúc cậu thi tốt thì chỉ cần thấy bóng dáng của hắn thì cậu sẽ chạy đi ngay lập tức, Trình Dương hiện tại rất nhớ dáng vẻ đáng yêu, trong sáng của cậu nhất là lúc khóc cậu còn đẹp hơn ( thằng này lạ )
“Lâm Nhất làm sao để cậu tha lỗi cho tôi đây, lâu lắm rồi chúng ta chưa gặp lại nhau”
———————————————————
Cậu bé ngây thơ Lâm Nhất được Tổng tài dẫn đi mua đồ đây được gọi là phần thưởng hắn giành cho cậu, lúc trước Tống Phong không bao giờ làm như vậy với Cẩm Mộng trong tiểu thuyết cũng không nhắc rõ đến nhiều chi tiết này cho làm, Lâm Nhất luôn nghĩ tên tổng tài đáng ghét này chỉ thích mỗi ả Cẩm Mộng kia thôi như kiểu lạnh lùng với cả thế giới nhưng dịu dàng với mỗi em,nhưng vì cậu suất hiện nên cái tình tiết ngu ngốc ấy đã bị cậu làm cho rối tung hết cả lên
Cũng chỉ nghĩ đơn thuần là cậu muốn tiếp tục sống, không muốn đâm đầu vào chỗ chết lần nào nữa ai mà ngờ được nữ chính lại là một con rắn độc mưu mô như vậy lừa biết bao nhiêu người vẫn chưa thấy đủ, vậy mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-dang-yeu-den-nhu-vay/2710979/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.