Tôi lăn như quả bóng, trôi tuột xuống bụng con yêu quái. Trong hoàn cảnh quỷ quái này mà tôi vẫn điềm nhiên ôm bụng thở phào nhẹ nhõm. May là con yêu quái đó nó không ngậm mồm lúc tôi vô ý rơi vào miệng nó, nếu không là tôi đã phế vật lại còn mất tay hay chân thì thảm lắm.
Tôi lấy trong lồng ngực ra một tờ giấy và dùng chút tiên thuật cỏn con đan điền có thể trữ, châm lửa lên. Cảnh tượng trước mắt tôi khiến tôi có chút bàng hoàng.
Khác xa so với tôi tưởng tượng. Tôi đã nghĩ là quái lạ, tại sao bụng yêu quái lại khô ráo như thế, tại sao tôi lại không lăn xuống nữa, nó to như thế kia mà. Hóa ra là vì trong cơ thể Mộc Yêu là một cánh rừng hoang vu, bạt ngàn những con Mộc Yêu nhỏ khác.
Chúng chưa có linh tính, không thể tấn công tôi. Tôi thấy được một màn sương tím sậm phủ lên chúng. Đó là tà khí.
Tôi vội thổi tắt ánh lửa trên tay mình đi. Tôi sợ trong đây còn con yêu quái nào khác. Vậy thì tôi không thể để nó phát giác ra mình. Đan điền của tôi bé, nếu là yêu quái tứ đẳng đổ xuống thì cũng không thể nhạy bén đến mức phát giác ra tôi.
Trong đây tối quá, dù tôi không sợ bóng tối thì vẫn biết sợ sự cô đơn và sự mông lung khi không biết có ai tới cưu mang tôi không hay tôi sẽ kẹt mãi ở nơi này vì người ta nghĩ tôi đã chết.
Tôi nên ngồi một chỗ đợi chứ? Theo như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-dai-nhan-khong-ua-toi/3735102/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.