Chúng tôi chạy theo Thiên Chỉ Hạc đến một nơi rậm rạp cây cối, nơi có những bức thành cổ, nơi có những bức tượng đá đã phủ đầy rêu xanh, trông nơi đây như một điện thờ hoang tàn đổ nát đã bị người ta lãng quên cả hàng ngàn, hàng vạn năm.
Sự để ý của tôi va phải một vật thể lạ đáng bám phía trên gốc cổ thụ gần nơi tôi đứng. Trên nhánh cây, có con mãng xà với hai cái sừng trên trán thè chiếc lưỡi dài ngoằng ra lăm le chúng tôi- con mồi của nó.
Tôi điếng người nhìn vì hình thù gớm ghiếc của mãng xà. Bộ vảy sần sùi nhìn được cả từng lớp đan chồng lên nhau như da cá. Mình nó màu đen tuyền, đôi mắt vàng cam sáng lên những tia hoang dại đói khát.
Nó nhìn tôi không chớp. Trong một khoảnh khắc, tôi sợ đến hai chân tưởng như mọc rễ xuống mặt đất không thể di chuyển.
Chợt Tử Huyên kéo tôi ra sau lưng hắn, bóng lưng cao lớn đó bỗng khiến tôi thấy mình như được chở che.
“Đừng biến mình thành cô ngốc chỉ biết nhìn chứ.”
Có điều cách hắn nói vẫn cứng mồm cứng miệng như vậy.
Đồng tử con mãng xà thu lại, nó im lìm đánh giá chúng tôi rồi lao đến nhanh như cắt. Tử Huyên rút kiếm ra đỡ nó.
Nanh của nó chứa đầy độc , khi lao đến có phần nước từ chiếc nanh rơi xuống đất, cỏ tại nơi nó nhiễu xuống liền cháy thành tro trong chừng có hai giây.
Tiên khí và tà khí xung đột mãnh liệt, tại nơi giao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-dai-nhan-khong-ua-toi/3735101/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.