Tôi đã nghĩ với tính cách hào sảng phóng khoáng đó, chưởng môn Lại Vân Trường sẽ dễ dãi trong việc rèn luyện. Nhưng không. Tôi lầm, ông trông thế mà kỉ cương đến đáng sợ. 
Theo như tôi biết, nếu Khiết Vân là học trò cưng của cha tôi thì Tử Huyên chính là viên ngọc quý Lại Vân Trường đích thân mài. Tử Huyên nhận mệnh từ ông, sáng sớm nào cũng gõ mõ, đẽo tôi dậy. 
Nói là sáng sớm mà tôi cũng oan ức đấy. Vì lúc hắn tới lôi tôi ra quảng trường- nơi các đệ tử thường tập luyện, trời còn chưa hửng sáng đâu. Chiếu theo thời đại tôi sống, chắc lúc đó chừng mới bốn giờ. 
Hắn lôi tôi dậy rồi bắt tôi chạy bộ và kêu tôi tập thở, luyện phản xạ. 
Ngày đầu thì tôi háo hức đấy, tôi có quyết tâm đấy, đó là cho đến ngày hôm sau... 
Cả ngươi tôi nhức mỏi, ê ẩm như muốn rụng rời chân tay. Cổ tôi đau tê tái, nghiêng mặt thôi là cũng thấy cổ, xương đòn, vai tôi kêu cót két, than lên những tiếng rống riết. 
Tôi cá là Úy Trì Tuyết Nhi chưa bao giờ làm việc gì nặng. Chứ một cơ thể tuổi mười sáu không thể yếu đuối cỡ độ này. Xưa kia tôi tay mơ tập thể dục và kháng lực, ngày đầu cũng không kiệt quệ như cái xác khô giống lúc này. 
Tôi run lẩy bẩy như bà đẻ đến bãi tập, giơ con mắt chết ra nhìn Tử Huyên. Phản diện đại nhân vẫn chỉnh chu như ngày thường. 
Không thể phủ nhận hắn rất đẹp, bảnh bao lại anh tuấn, có nét 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-dai-nhan-khong-ua-toi/3735095/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.