"Dừng lại Vũ."
"Hả?"
"Cậu mau về nhà."
"Hôm nay không phải cá tháng tư."
"Tôi không đùa cậu. Việc này tôi lo liệu được, cậu về đi."
Từ Bạch Vũ im lặng ánh mắt trầm xuống, cúi đầu nhìn chằm chằm vào bàn phím, ngơ ngẩn nói.
"A Th... à không Cố tổng."
"S--sao?" _"Em ấy nghiêm mặt rồi..."
"Thẻ nhân viên này của tôi là thật đúng không?"
*Gật* _"Như chứng minh thư của cậu."
"Vậy tôi có đủ lý do để ở lại."
Cậu mắt vẫn luôn không rời màn hình máy tính, Cố Dục Thiên đứng bên cạnh tay chân lúng túng biểu tình khó xử.
"Vũ, nhưng..."
"Hử?"
Hắn cũng không biết nên giải thích với cậu như thế nào. Chả lẽ lại nói rằng hôm qua đã lên mạng sreach thử và nhìn thấy mấy thông tin như sau:
. Làm việc khi đang mang thai cực kỳ dễ dẫn đến stress và trầm cảm.
. Một bà bầu vì tham công tiếc việc đã sinh nở sớm.
. Ảnh hưởng của sóng điện từ đến thai nhi.
. Thời kỳ đầu mang thai đặc biệt nguy hiểm cho cả mẹ lẫn con.
........
Trên thực tế chưa có bài báo y khoa nào nói rõ về việc nam nhân mang thai vì vậy cục lo trong người lớn càng thêm lớn, nặng càng thêm nặng. Và nếu Cố Dục Thiên để bạn nhỏ biết được hắn đã tra ra được những gì thì chắc chắn cậu sẽ thủ tiêu hắn rồi sau đó bỏ trốn. Chính vì không có lý do nào chính đáng để Từ Bạch Vũ về nhà nên hắn đành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-bung-sao-lai-to-roi/2533387/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.