"Grrr... Hừ..." Từ Vũ Niên gầm gừ trong cổ họng, sau đó thở phắt một tiếng nặng nề.
"Em ấy đã như thế suốt 5 phút liền."
Từ Bạch Vũ bất lực nhìn em trai đang dán cả mắt lên người mình. Y ngồi đối diện cậu, chân mày nhăn lại, sự hậm hực trong ánh mắt muốn trào ra ngoài. Tệ hơn là cậu cũng không cử động được vì hai cổ tay đã bị Từ Vũ Niên một lần nắm gọn. Cậu cố gắng động đậy khều vào lòng bàn tay y.
"Tiểu Niên, anh biết em lo. Nhưng hôm qua trước khi rời khỏi nhà anh có dặn dì Hoa là điện thoại hư và có thể không về nhà... Nhưng mà---"
Mục đích ban đầu của bạn nhỏ là đến gặp Varel xong sẽ chạy đến tập toàn làm việc xuyên đêm. Cuối cùng, theo như lời kể của Triệu Phong, thì hai người họ đã để Lục Huân theo bảo vệ cậu. Nhưng cuối đường đứt gánh nên Cố Dục Thiên mới mới mất não chạy về.
"Của ai?"
"Hửm? Gì cơ?"
"Em hỏi nó là của ai? Cái áo anh đang mặc... Không phải của anh."
Từ Bạch Vũ nhìn xuống chiếc sơ mi rộng thùng thình gần đến nửa đùi của mình. Cậu phải giải thích với em trai thế nào đây. Ban sáng Cố Dục Thiên bảo rằng hôm qua cậu uy hiếp hắn, còn, còn làm ra rất nhiều chuyện không thể tin nổi. Bầu má tự động hồng lên thấy rõ, nóng phừng phừng. Bạn nhỏ vội vàng lấy quạt Ba Tiêu thổi nó đi.
Nhưng ngước lên nhìn vào đôi mắt bồ câu của Từ Vũ Niên, càng nhìn càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-bung-sao-lai-to-roi/2533348/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.