. Sân bay
"Đến rồi..."
"Oẹ..."
Từ Bạch Vũ ốm nghén sao?
Không đâu, bạn nhỏ rất bình thường và cực kỳ khoẻ mạnh. Còn người bưng bộ mặt tái mét như vừa bị vắt khô là Lily.
Bay chưa được nửa đường thì cô đã bắt đầu chóng mạt, nôn mửa.
"Biết thế mình đi tàu cho rồi... oẹ..."
"Ly tỷ, không sao chứ?" Từ Bạch Vũ đưa khăn giấy, lo lắng đỡ lấy vai cô.
"Chắc là-- không, không ổn tí nào..."
Chân tay Lily bủn rủn mệt mỏi dựa vào điểm tựa là cậu. Mắt cô hoa dần, mỗi bước đi giống như khúc tre chống đỡ cả căn nhà.
"Sao thuốc lại không có tác dụng nhỉ?"
Lúc ở trên máy bay khi thấy cô có biểu hiện say thì Cố Dục Thiên dã đưa thuốc. Nhưng kết quả thì vẫn say đến choáng cả dầu.
"C--chị miễn nhiễm với tất cả các loại thuốc say xe..."
"Ngoại lệ của nền y học đấy." Cố Dục Thiên đến gần, khoác tay cô lên vai mình cẩn thận dìu người ra ngoài.
"Đi, tôi đã gọi taxi đưa cậu về khách sạn rồi."
Hắn khẽ trách móc.
"Đã bảo là đi tàu rồi mà không nghe."
Lily yếu ớt phản bác.
"Tại ai hả?... Thái độ kiểu gì thế?... Thằng tồi tệ."
Hai người cứ vậy vừa cự lộn vừa đi ra ngoài. Đột ngột vạt áo hắn bị nắm lại, Cố Dục Thiên quay đầu phát hiện ra là bạn nhỏ nhà mình.
Từ Bạch Vũ gây ra, nhìn chằm chằm vào hắn và Lily. Ánh mắt cậu hiện rõ sự mất mát, cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-bung-sao-lai-to-roi/2533346/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.