Vọng Ngưng Thanh chẳng có ý định động phòng với phò mã.
Thật trùng hợp, phò mã cũng nghĩ vậy.
Nhìn phò mã gục ngã trên giường, say đến bất tỉnh nhân sự, Vọng Ngưng Thanh không biểu cảm xoay người đi vào bồn tắm. Sau khi rửa mặt xong, nàng đến bàn, mở giấy Tuyên Thành ra bắt đầu mài mực. Mèo nhỏ nhìn nhìn Vọng Ngưng Thanh, lại nhìn nhìn Sở Dịch Chi, không khỏi dùng chân sau gãi tai, hoang mang nói: “Công chúa, không cần phải để ý đến phò mã sao?”
“Không cần.” Vọng Ngưng Thanh tóc dài rối tung, mái tóc đen nhánh còn vương hơi nước ẩm ướt, khiến chiếc áo trắng trên người nàng hơi trong suốt: “Một người uống say đến không còn biết gì lại thể ngã chuẩn xác xuống chiếc sập hẹp chỉ đủ một người nằm, ngươi quan tâm hắn làm gì?” Phò mã hiển nhiên là không nghĩ cùng Dung Hoa công chúa động phòng, cho nên cố ý đem mình uống say đến mức không còn biết gì, nhưng một người như vậy, trong khoảnh khắc ý thức mơ hồ lại còn nhớ phải nằm trên chiếc sập hẹp, không thể cùng công chúa cùng giường, còn nhớ phải giấu mặt đi. Chắc là những gì nàng để lại cho hắn đã đủ khắc cốt ghi tâm.
Nhưng Vọng Ngưng Thanh lúc này không có tâm trí nghĩ đến chuyện tình cảm nam nữ, nàng muốn tìm cách ngăn chặn tình hình trước khi mọi chuyện hoàn toàn chệch hướng.
Thân phận trưởng công chúa nhìn thì tôn quý, nhưng thực chất chỉ là một bình hoa di động, mọi sự xa hoa phú quý đều đến từ sự sủng ái của hoàng đế. Vọng Ngưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-bi-ep-co-noi-kho-rieng/5017866/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.