Edit: Co3P.  
‘Lễ vật’ Nguyễn Hội Trân lúc này không có tự giác làm lễ vật. Hơn nữa còn đang nỗ lực để làm sao thoát khỏi nhà họ Lục và làm sao để sinh tồn sau khi rời khỏi. 
Sau khi xử lý xong khế đất của tòa nhà, cô tùy ý đi lại ở huyện thành, xem xét thị trường một chút. 
Nhưng mà sau khi đi một vòng cô có hơi thất vọng. Thời dân quốc không giống như sau này, có vốn là có thể làm buôn bán. Cô là một phụ nữ chân nhỏ ở cái huyện thành tư tưởng còn tương đối lạc hậu này cũng không phải rất được tôn trọng. Ít nhất cô tìm mấy ông chủ nói chuyện cửa hàng, lúc muốn tìm hiểu tiền thuê cửa hàng mặt tiền  thì ánh mắt những người đó khinh thường, đến người mù cũng không thể làm như không biết. 
Phụ nữ chân nhỏ...... Lúc này Nguyễn Hội Trân nhìn gót sen ba tất nhòn nhọn của mình, trong lòng khóc không ra nước mắt. Cô tình nguyện làm người què hay thọt cũng không muốn làm phụ nữ chân nhỏ. Ngẫm lại có đôi khi đang rửa chân, nhìn đôi chân biến dạng của mình bản thân cô cũng cảm thấy khó chịu. 
Đáng giận chính là bây giờ còn có rất nhiều nhà còn bắt bé gái bó chân. 
Lúc từ huyện thành trở về Nguyễn Hội Trân còn thở dài trong lòng. Thời đại này có một số nữ nhân phóng túng, cũng có một số nữ nhân phải chịu khổ. Thật là một thời đại làm người ta vừa yêu vừa hận. 
Sau khi về nhà bà Lục tìm cô dò hỏi chuyện làm buôn bán. Lúc này Nguyễn Hội 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dau-o-dan-quoc/1077927/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.