Edit: Co3P.
Trở lại Lục gia trấn, trời đã tối đen. Mùa đông sắc trời luôn tối sớm hơn một chút.
Nguyễn Hội Trân ngồi trên xe ngựa, tính toán một ngàn đại dương còn lại sau này sẽ làm sinh ý gì, dù sao cũng không thể để miệng ăn núi lỡ được nha. Tuy rằng có không gian trong tay thì cũng không thể không làm mà hưởng, không thể chỉ dựa vào không gian mà sống.
Nguyễn Hội Trân là một người kiên định, đời trước mặc dù có không gian, không lo ăn uống, cô cũng không bởi vì như vậy mà không làm việc, trái lại cũng giống như người khác nỗ lực học tập, công tác, dựa vào thành quả lao động của bản thân để có được thứ mình muốn.
Cũng may lúc ấy phụ nữ trong xã hội kiếm sống cũng tương đối dễ dàng, cô lăn lộn cũng không tồi. Mặc dù tới thời này, cô cũng vào lúc mấu chốt sơn cùng thủy tận mới dùng không gian, nhưng muốn chỉ dựa vào không gian để làm giàu phát tài thì cô chưa từng nghĩ tới. Bởi vì cô lo lắng nếu ngày nào đó mất đi không gian cô có thể trở thành một phế nhân không.
Chỉ ngẫm lại thôi đã thấy sợ.
“Ngươi cút, còn chưa qua hết năm mới ngươi đã đến đòi nợ, đây là ngươi muốn bức tử người khác mà.”
Xe ngựa vừa tới cửa Nguyễn Hội Trân đã nghe được tiếng ồn ào bên ngoài, mà thanh âm này còn đặc biệt quen tai, là tiếng của bà Lục.
Trong lòng cô cả kinh, chui ra khỏi xe ngựa thì quả nhiên thấy một vòng người vây quanh cửa. Nguyễn Hội Trân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dau-o-dan-quoc/1077926/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.