Edit: Co3P.  
Tuy rằng trở thành con dâu Lục gia nhưng trước nay Nguyễn Hội Trân chưa bao giờ nghĩ sẽ sống ở Lục gia cả đời. Đặc biệt con người Lục Xán Văn này quá không đáng tin cậy, dù không phải tra nam vứt bỏ vợ con thì cũng là đứa con bất hiếu. 
Cô tuyệt đối sẽ không sống cả đời với người như vậy. Chỉ là thời đại này tuy rằng tư tưởng cởi mở nhưng đối với nữ nhân lại vẫn nghiêm khắc, cô không muốn chật vật bỏ trốn. Nếu phải đi tất nhiên là phải được Lục gia đồng ý. 
Nguyễn Hội Trân suy nghĩ cẩn thận tiền căn hậu quả, trong lòng còn vui vẻ hơn so với vừa rồi có được mấy cây nhân sâm. 
Tâm tình vốn buồn bực đã thành hư không, buổi tối ngủ vô cùng ngọt ngào. 
Tương phản với Nguyễn Hội Trân, bà Lục không dễ chịu lắm. Con trai mấy năm không về, trừ tịch năm nay cũng không về, không chừng năm mới cũng sẽ không trở lại. Bây giờ bà cũng cảm thấy không thể trông cậy vào được, nhưng mà tổ trạch thì làm sao bây giờ? Nếu là trước kia 3000 đại dương cũng không tính là gì nhưng bây giờ đối với bà mà nói thì một văn tiền cũng làm khó anh hùng hảo hán. 
Bởi vì trong lòng có tâm sự mấy hôm nay lão thái thái đều rầu rĩ không vui, ăn cũng không ngon. Mỗi ngày Nguyễn Hội Trân đều khuyên bà nhưng mà cũng không có tác dụng chút nào. 
Chờ đến tết nguyên tiêu, sau khi Nguyễn Hội Trân ăn xong nguyên tiêu, về phòng xem nhân sâm, phát hiện chúng lại trưởng thành 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dau-o-dan-quoc/1077924/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.