Edit: Co3P.
Tuy rằng trở thành con dâu Lục gia nhưng trước nay Nguyễn Hội Trân chưa bao giờ nghĩ sẽ sống ở Lục gia cả đời. Đặc biệt con người Lục Xán Văn này quá không đáng tin cậy, dù không phải tra nam vứt bỏ vợ con thì cũng là đứa con bất hiếu.
Cô tuyệt đối sẽ không sống cả đời với người như vậy. Chỉ là thời đại này tuy rằng tư tưởng cởi mở nhưng đối với nữ nhân lại vẫn nghiêm khắc, cô không muốn chật vật bỏ trốn. Nếu phải đi tất nhiên là phải được Lục gia đồng ý.
Nguyễn Hội Trân suy nghĩ cẩn thận tiền căn hậu quả, trong lòng còn vui vẻ hơn so với vừa rồi có được mấy cây nhân sâm.
Tâm tình vốn buồn bực đã thành hư không, buổi tối ngủ vô cùng ngọt ngào.
Tương phản với Nguyễn Hội Trân, bà Lục không dễ chịu lắm. Con trai mấy năm không về, trừ tịch năm nay cũng không về, không chừng năm mới cũng sẽ không trở lại. Bây giờ bà cũng cảm thấy không thể trông cậy vào được, nhưng mà tổ trạch thì làm sao bây giờ? Nếu là trước kia 3000 đại dương cũng không tính là gì nhưng bây giờ đối với bà mà nói thì một văn tiền cũng làm khó anh hùng hảo hán.
Bởi vì trong lòng có tâm sự mấy hôm nay lão thái thái đều rầu rĩ không vui, ăn cũng không ngon. Mỗi ngày Nguyễn Hội Trân đều khuyên bà nhưng mà cũng không có tác dụng chút nào.
Chờ đến tết nguyên tiêu, sau khi Nguyễn Hội Trân ăn xong nguyên tiêu, về phòng xem nhân sâm, phát hiện chúng lại trưởng thành thêm một vòng, chắc hẵn cũng có nữa hình dạng của nhân sâm trăm năm, nên đi ra tìm bà Lục.
Bà Lục đang ngồi trước cửa sổ phát ngốc, trước mặt bà bày một hộp trang sức, trang sức bên trong đều đã không còn, chỉ còn lại một cái hộp rỗng.
“Hộp này là gỗ tử đằng nếu mang đi đổi tiền, hẳn là có thể đổi được một ít trở về.”
Lúc trước Nguyễn Hội Trân có nghe bà Lục nói hộp này là lúc trước bà xuất giá, trong nhà cho làm của hồi môn. Mấy năm nay cũng chỉ còn dư lại cái hộp này, ngày thường rất yêu thích, lúc không có cơm ăn cũng không lấy ra đổi tiền, bây giờ lại lấy ra cũng đủ thấy bà đã hạ quyết tâm muốn giữ tòa nhà này.
Nguyễn Hội Trân đẩy hộp về phía lão thái thái: “Mẹ, không cần bán hộp, người cất đi. Con có tiền trả.”
“Con đừng dỗ ta, tiền ở đâu con có, nhà chúng ta đã sớm cạn đáy.”
Bà Lục không tin Nguyễn Hội Trân có tiền, dù sao lúc Nguyễn Hội Trân gả tới cũng không có của hồi môn gì, hơn nữa tình hình Nguyễn gia cũng không tốt.
“Mẹ, không phải tiền của con mà là của nhà mẹ con. Lúc trước khi cha mẹ con ra đi có để lại bảo vật gia truyền cho con và Hội Hiền, nói là để sau này Hội Hiền mang ra trọng chấn môn hộ. Đáng tiếc Hội Hiền đã sớm rời nhà ra đi cho nên mấy năm nay thứ kia vẫn để ở nhà cũ không động tới. Vốn dĩ mấy thứ này đều là của Hội Hiền, một nữ tử đã xuất giá như con không thể đụng tới. Nhưng hôm nay Lục gia ra nông nỗi này con cũng chỉ có thể xin lỗi nhà mẹ đẻ.” Nguyễn Hội Trân vừa nói vừa cầm khăn lau nước mắt. Trên khăn có dính nước gừng làm đôi mắt cay xè, đã nhanh chóng đỏ lên, không ngừng rơi nước mắt.
Bà Lục kích động nói: “Con nói thật, con muốn lấy đồ của Nguyễn gia giúp Lục gia vượt qua cửa ải khó khăn này?”
Nguyễn Hội Trân gian nan gật đầu.
“Hội Trân, ta, ta không biết nói gì bây giờ, là Lục gia chúng ta có lỗi với con.” Bà Lục kích động khóc lên. Vốn cho rằng đã tới tuyệt cảnh, ai có thể nghĩ đến liễu ám hoa minh(*).
(*)Liễu ám hoa minh là chỉ mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng.
Nguyễn Hội Trân khó khăn gật đầu: “Chỉ là con không thể đối mặt được với Nguyễn gia, lúc trước khi cha mẹ đi còn dặn dò con phải cẩn thận cất giữ.”
Bà Lục nói: “Hội Trân, là Lục gia chúng ta nợ con. Nếu sau này Xán Văn trở về, để hắn trả lại gấp bội cho con.”
“Mẹ.” Nguyễn Hội Trân động dung nhìn lão thái thái, trong mắt mấy lần muốn nói lại thôi.
Bà Lục cũng không hồ đồ, thấy biểu tình này của Nguyễn Hội Trân là biết có chuyện muốn nói, liền hỏi: “Con có chuyện cứ nói thẳng. Chúng ta là người một nhà, còn có lời gì khó nói?”
Vốn dĩ cô con dâu này cùng bà sống nương tựa lẫn nhau, bà đã rất yêu thích. Bây giờ thấy cô nguyện ý lấy đồ của nhà mẹ đẻ để giữ tổ trạch của Lục gia, thành toàn tâm nguyện của bà, trong lòng bà tất nhiên càng thích cô con dâu này.
Nguyễn Hội Trân khó xử nói: “Nhưng mà dù sao thứ này cũng thuộc về Hội Hiền, nếu hắn đột nhiên trở về mà không thấy, tới hỏi con, con cũng không tiện mở miệng. Cho nên ý con là, đây cứ tính đó là tiền Hội Hiền mua Lục trạch này. Tạm thời chuyển khế nhà thành tên Hội Hiền, sau này khi Xán Văn trở về thì đưa tiền cho Hội Hiền, lại để Hội Hiền đưa khế nhà cho Lục gia. Mẹ cũng biết con người Hội Hiền, hắn nhất định sẽ nghe con nói.”
“Vậy.....” bà Lục vừa nghe khế nhà đổi thành tên Hội Hiền, trong lòng hơi không muốn. Đây có khác gì bán nhà đâu? Không phải chỉ đổi người thôi sao? Hơn nữa đứa nhỏ Nguyễn Hội Hiền này khi còn nhỏ thì thấy không tồi nhưng mấy năm không gặp cũng không biết biến thành cái dạng gì. Vạn nhất đến lúc đó hắn ưng tòa nhà này của Lục gia thì làm sao bây giờ.
Dù sao cũng là người ngoài, cách một tầng.
Trong lòng bà Lục có vài phần suy tư, vẫn cảm thấy không tình nguyện.
Bà nhìn Nguyễn Hội Trân: “Không thể mượn sao?”
“Mẹ, con cũng không còn cách nào, con dù sao cũng là nữ nhi đã xuất giá, lấy đồ của Nguyễn gia không hay. Nếu mượn đi như vậy, sau này con không có mặt mũi gặp lại Hội Hiền, hơn nữa có là mượn cũng phải thế chấp cái gì đó. Mẹ, chẳng lẽ người còn không tin con sao? So với chú ba Lục chẳng lẽ người còn không tin được con?”
Bà Lục thầm nghĩ, ta không phải không tin con, ta là không tin được huynh đệ kia của con.
Lời này tất nhiên bà Lục sẽ không nói ra khiến con dâu thương tâm.
Nhưng mà nhớ tới câu sau của con dâu, quả thật rất có đạo lý, con dâu so với tên súc sinh Lục lão tam kia thì đáng tin hơn nhiều.
Bà thử hỏi: “Nếu không khế nhà đừng viết tên Hội Hiền, viết tên con? Con cũng họ Nguyễn, Hội Hiền không tin Lục gia chúng ta thì dù sao cũng tin người tỷ tỷ là con chứ.”
Dù sao bà Lục cũng sinh tồn trong đại trạch, trong lòng không phải không khôn khéo. Nghĩ đến ý tưởng này tất nhiên là cảm thấy đây biện pháp này tốt nhất, dù sao trong lòng bà con dâu là người của Lục gia, điều này sẽ không thay đổi. Nhà này đứng tên con dâu, dù sao thì cũng không phải là người ngoài.
Cứ như vậy thì sau này không cần lo lắng căn nhà sẽ bị Nguyễn gia chiếm.
Nguyễn Hội Trân nghe được lời này kiềm nén vui sướng trong lòng, trên mặt cố ý lộ ra thần sắc khó xử, rối rắm không ngừng.
Bà Lục nói: “Nếu thật sự không được ta cũng không ép buộc, cũng không thể để sau này Hội Hiền oán con.”
“Mẹ, xem người nói kìa. Chúng ta là người một nhà, con luôn hướng về Lục gia. Được, vậy viết tên con đi, ngày sau con sẽ nói với Hội Hiền. Dù sao Xán Văn có tiền, lấy tiền đó trả Hội Hiền, nhà này con sẽ đổi thành tên Xán Văn. Đến lúc đó không ai nợ ai.”
“Uhm, biện pháp này hay, rất hay.” Lúc này trong lòng bà Lục mới thư thái.
Nguyễn Hội Trân lại nói: “Đến lúc đó chúng ta vẫn phải lập khế ước, đây xem như là của hồi môn của con, đồ thuộc về con, không thể tính là của Lục gia. Bằng không sau này Hội Hiền tính toán với con, miễn cho hắn trở về oán con bòn rút đồ nhà mẹ đẻ chu cấp nhà chồng. Lục gia chúng ta là phú hộ, không thể để người khác hiểu lầm.”
Nghe thấy Nguyễn Hội Trân muốn lập khế ước, bà Lục vốn đang do dự nhưng nghe cô nói đạo lý rõ ràng, hơn nữa còn nói lấy đồ của nhà mẹ đẻ trợ cấp Lục gia, chuyện này mà bị truyền ra chắc chắn sẽ bị người ta chọc cột sống, thanh danh quá khó nghe, nên chỉ có thể gật đầu: “Được, việc này ta có thể làm chủ.”
Nguyễn Hội Trân nghe vậy, vẻ mặt lúc này mới nhẹ nhàng: “Chuyện này xem như quyết định như vậy, mẹ chút nữa con về nhà mẹ đẻ một chuyến, lấy đồ đi đổi đồng đại dương, miễn cho chú ba Lục bên kia ngày mai đến quậy.”
Bà Lục còn sốt ruột hơn cô, nhanh chóng nói: “Được, con đi đi. Đi nhanh về nhanh, trên đường cẩn thận chút.”
Tuy rằng lấy Nguyễn gia làm cớ nhưng Nguyễn Hội Trân vẫn nhân cơ hội này quay về nhà cũ của Nguyễn gia một chuyến. Từ lúc Nguyễn Hội Trân đến đây chưa một lần quay về Nguyễn gia, ấn tượng với nhà cũ đều đến từ ký ức nguyên chủ.
Lúc trước Nguyễn gia ở Lục gia trấn cũng coi như một nhà có thể diện, nhị lão nhà họ Nguyễn đều là người có văn hóa nhưng mà thời này người có văn hóa đều có hơi cổ hủ, không biết luồn cúi cho nên Nguyễn gia bây giờ chỉ còn lại một căn nhà.
Mở cửa ra phát hiện bên trong vậy mà được thu dọn chỉnh chỉnh tề tề, một chút dấu hiệu rách nát cũng không có. Hiển nhiên lúc nguyên chủ còn cũng thường xuyên về quét dọn nhà cũ, dù sao đây cũng là nhà mẹ đẻ của cô. Em trai Nguyễn Hội Hiền đã rời nhà từ nhỏ, có lẽ một ngày nào đó sẽ trở về.
Đây vốn là hy vọng của Nguyễn Hội Trân.
Nguyên chủ Nguyễn Hội Trân vẫn luôn cảm thấy sỡ dĩ trượng phu không yêu thích mình là do mình là một cô nhi, không có nhà mẹ đẻ. Trong suy nghĩ của nàng không hề có cái gì gọi là ép duyên, tình yêu trước hôn nhân, nàng cho rằng chỉ cần thành phu thê, sẽ có cảm tình.
Chỉ có thể nói nguyên chủ Nguyễn Hội Trân là một người đơn thuần hiền huệ, nàng đánh giá cao sự tôn trọng của nam nhân đối với thê tử, đánh giá cao ước thúc của nam nhân đối với lệnh cha mẹ lời mai mối.
Dạo một vòng trong nhà đương nhiên không phát hiện cái gì, nhưng cho dù có Nguyễn Hội Trân cũng không định sử dụng, dù sao đây cũng thuộc về nhà mẹ đẻ nguyên chủ, không phải của cô. Hơn nữa nguyên chủ rất yêu thương em trai Nguyễn Hội Hiền, sẽ không tham ô đồ thuộc về hắn.
Cuối cùng đến phòng ngủ, bên trong đã trống rỗng. Nguyễn Hội Trân tiến vào không gian lấy nhân sâm trăm năm đã phơi nắng xong ra.
Ba nhánh nhân sâm còn muốn dài hơn so với chiếc đũa, nhìn lại những nhân sâm nhỏ khác cũng đã phát triển rất tốt.
Nguyễn Hội Trân cân nhắc, nếu cái này bán không đủ 3000 đại dương thì còn phải tiếp tục lấy nhân sâm nhỏ bên trong đi bán luôn. Nhưng mà cô nghĩ nhân sâm trăm năm này hẳn là có thể bán được giá, dù sao thiên kim dễ kiếm, cực phẩm khó cầu. Đây chính là thứ mà dù ra giá cũng không có ai bán.
Sau khi dùng vải bố rách nát gói nhân sâm lại, Nguyễn Hội Trân liền kéo đôi chân mỏi mệt chậm rì rì rời khỏi Nguyễn gia.
Cảm giác được đôi chân nhỏ của mình không kham nổi gánh nặng, cô nhịn không được thở dài một hơi. Nếu là thân thể trước kia, lên núi bắt chim xuống nước mò cá, ngày đi mấy dặm đường cũng không cảm thấy mệt mỏi. Phụ nữ chân nhỏ thật đáng thương.
Ở thành phố Thượng Hải xa xôi một thanh niên mặc trường bào mới từ báo xã nhận tiền nhuận bút mới nhất, vội vội vàng vàng trở về tiểu chung cư thuê.
Mới lên cầu thang, một người phụ nữ mặc sườn xám xinh đẹp mở cửa. Thấy nam nhân đã trở lại, nữ nhân cười nói: “Xán Văn, anh về rồi, cơm mới vừa chín là anh từ bên ngoài về.”
Lục Xán Văn hơi hơi mỉm cười, trên gương mặt văn nhã mang theo vài phần thỏa mãn: “Lấy được tiền nhuận bút rồi, được hai mươi đồng đại dương.” lấy tiêu chuẩn tiền nhuận bút bấy giờ mà nói thì nhuận bút của Lục Xán Văn là rất khả quan.
Mấy tháng nay bởi vì quyên góp và còn khắc một ít bản thảo đặc thù, đều dựa vào bản thân tự chi tiền cho nên tiêu dùng thật sự túng quẫn, đến ngày trừ tịch cũng trôi qua thật đơn giản. Hiện tại rốt cuộc cũng có tiền Lục Xán Văn thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Tú Nhiên, đợi lát nữa anh lấy ra mấy đồng đại dương em nhanh chóng gửi về quê đi. Lâu rồi anh không gửi tiền về, cũng không biết ở quê sống thế nào rồi.”
Lâm Tú Nhiên nghe vậy ý cười trên mặt chợt ngưng nhưng trong nháy mắt đã khôi phục biểu tình ôn nhu cười cười: “Được, đợi lát nữa em sẽ đi.”
Lục Xán Văn thấy biểu tình Lâm Tú Nhiên hào phóng, trên mặt hơi áy náy: “Rất xin lỗi, Tú Nhiên. Đó dù sao cũng là mẹ anh.”
“Anh nói gì vậy chứ, đó cũng là mẹ của em.” Chỉ là nhớ tới một người khác ánh mắt Lâm Tú Nhiên vẫn mang theo vài phần ảm đạm. Người kia, mặc dù bọn họ cố tình không đề cập đến nhưng cũng không cách nào bỏ qua sự tồn tại của cô ấy.
Dù sao Lục Xán Văn cũng là nam nhân, không thận trọng như nữ nhân, để tiền lên bàn thì không quản nữa mà nhìn thời tiết bên ngoài. Tuy đã qua tết nguyên tiêu nhưng vẫn rét lạnh như trước “Tú Nhiên, anh nghĩ kỹ rồi, chờ khi tiết trời ấm lại anh sẽ về quê một chuyến đón mấy người mẹ anh đến đây. Năm nay kinh tế chúng ta cũng sẽ hòa hoãn một ít, đến lúc đó thuê cho bọn họ một phòng ở phụ cận, cùng nhau sinh hoạt.” Mấy năm không về nhà, cũng không phải hắn không lo lắng, chỉ là công việc bận rộn. Hơn nữa đối với nhà bên kia trong lòng hắn có một loại kháng cự cho nên mãi vẫn không trở về. Nhưng mà mẹ tuổi cũng đã lớn, chỉ có mình hắn là con trai, trong lòng hắn cũng không yên tâm cho nên hắn dự định trở về bán hết của cải trong nhà lấy tiền mặt rồi đón mẹ đến phụng dưỡng, cũng đỡ phải vướng bận trong lòng.
Nghe được Lục Xán Văn tính toán trên mặt Lâm Tú Nhiên có vài phần do dự. Mấy năm nay cuộc sống an bình khiến cô cảm thấy rất thỏa mãn, đối với người đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống không khỏi có chút mâu thuẫn.
Nhưng mà cô sùng bái Lục Xán Văn, cũng sẽ không vì những chuyện này mà khắc khẩu với hắn. Huống hồ cô tin là bản thân mình tuyệt đối không kém hơn người kia.
Cô gật đầu cười nói: “Được, mấy ngày tới em sẽ không ra ngoài, chỉ ở nhà chuẩn bị. Họ đến đây là có thể trực tiếp vào ở.”