Edit: Co3P.
Sáng sớm Nguyễn Hội Trân liền nhào bột cán sủi cảo.
Bà Lục đối với việc con dâu mang nữa cân thịt nạc trở về cảm thấy rất cao hứng, liên tục nói chủ nhà chổ con dâu làm việc là một đại thiện nhân, rồi hỏi thăm là nhà ai.
Dù sao bà cũng ở trên trấn lâu rồi, nói tên ra không chừng còn là người quen.
Nguyễn Hội Trân nói: “Mẹ, con đi làm việc không có nói tên mình, người ta cũng không nhận ra con. Người vẫn là đừng nên biết miễn cho sau này gặp người ta trong lòng không thoải mái.”
Cô biết lão thái thái vẫn là người rất sĩ diện, con dâu ở nhà người ta giúp việc nặng nuôi gia đình, dù sao cũng không vẻ vang gì.
Bà Lục vừa nghe quả nhiên không hỏi nữa, chỉ chậm rãi thở dài, vẻ mặt lại kỳ vọng nhìn về phía cửa lớn, tựa hồ như đang chờ tiếng gõ cửa, người bà nhớ thương kia đột nhiên trở lại.
“Phanh phanh phanh.”
Nguyễn Hội Trân đang nghĩ, đột nhiên cửa lớn thật sự bị gõ vang lên làm cô giật mình trượt tay, chày cán bột rơi xuống đất.
Cô còn chưa phản ứng lão thái thái đã rung rẩy đứng lên muốn đi mở cửa, miệng còn ồn ào: “Mau, có phải Xán Văn đã trở về không? Hôm nay là trừ tịch, nhất định là đã trở về.”
Không thể nào.
Nguyễn Hội Trân mở to hai mắt nhìn về phía cửa lớn, trong lòng hơi không tin. Đã mấy năm không trở lại, bây giờ mà có thể về sao?
Tuy rằng không quá tin tưởng nhưng Nguyễn Hội Trân cũng không thể chờ ở phía sau lão thái thái, nhanh chóng chạy lên phía trước mở cửa, miệng còn dặn dò: “Mẹ, người chậm thôi, đừng để trượt chân.”
Nhưng mà vừa mở cửa tâm vừa treo lên của Nguyễn Hội Trân liền hạ xuống.
Không phải Lục Xán Văn.
Người đến là người đàn ông hơn 50 tuổi, cao cao lớn lớn mặc áo choàng tơ lụa, nhìn mẹ chồng nàng dâu bà Lục, trong ánh mắt ông lóe lên sự khinh miệt.
“Chị dâu, hôm nay ăn tết tôi mang ít đồ lại đây cho các người.”
Nguyễn Hội Trân nhớ lại, đây là thân thích dòng bên của nhà họ Lục, đứng hàng thứ ba trong tộc, được gọi là Tam gia. Nhưng mấy năm nay rất ít tiếp xúc, càng đừng nói là tặng đồ, sao hôm nay lại có lòng tốt như vậy?
Nguyễn Hội Trân đang hoài nghi, lão thái thái đã thay đổi sắc mặt chỉ vào người vừa tới nói: “Cút, đồ thứ lòng lang dạ sói, cút ra ngoài cho ta.”
Lão thái thái sắc mặt đột nhiên giận dữ, duỗi tay muốn đóng cửa.
Ông ba Lục cười nói: “Chị dâu, tết nhất tôi tới cửa chị không cần khó khăn như vậy. Tốt xấu gì cũng đều là người của nhà họ Lục.”
“Lục gia không có thứ súc sinh lòng lang dạ sói như ngươi. Lúc trước nếu không phải ngươi mang Sùng Minh đi hút thuốc phiện, Lục gia chúng ta cũng không rơi vào tình trạng này, bản thân ngươi sao lại không hút thuốc phiện. Ngươi là đồ súc sinh.”
Bị lão thái thái liên tục mắng súc sinh, tươi cười trên mặt Lục lão tam cũng căng không nổi nữa, chỉ hừ lạnh một tiếng, lắc lắc tay áo: “Bây giờ nhà họ Lục đã thành cái dạng này, chị giữ một cái nhà cũ có lợi ích gì, chi bằng chuyển cho tôi, tốt xấu có thể để chị sống những ngày ấm no.”
Thì ra là tới vì tòa nhà này của Lục gia.
Trong trí nhớ nguyên chủ người có tâm tư đánh chủ ý lên tòa nhà Lục gia không ít nhưng mà bà Lục cắn chặt răng không buông cho nên mấy người này cũng không còn cách nào. Nhưng mà cũng không ít lần âm thầm chơi xấu cho nên Lục gia mới suy tàn nhanh như vậy, hiện tại có thể nói nhà chỉ còn bốn bức tường.
Không nghĩ tới người của nhà này cũng tính toán như vậy, cửa đại trạch đúng là tàng ô nạp cấu(*).
(*) Tàng ô nạp cấu: chất chứa dơ bẩn.
Nguyễn Hội Trân đỡ bà Lục: “Mẹ, ta vào nhà đi. Nếu người không thích cùng người này nói chuyện thì chúng ta đóng cửa lại.”
“Đúng vậy, đóng cửa, đừng để cho loại tiểu nhân này vào nhà.” Bà Lục tức giận gật đầu, cũng duỗi tay đóng cửa.
Cũng may ông ba Lục còn để ý chút mặt mũi không làm ra hành vi vô lại ngang ngược xâm nhập vào nhà, chỉ tức xanh mặt nói: “Trốn nhất thời, chứ có thể trốn được cả đời sao? Lúc trước Lục Xán Văn xuất ngoại đi học, chị tìm nhà chúng tôi mượn tiền, nói là khi Xán Văn học xong trở về sẽ trả lại. Bây giờ đã qua mấy năm, Xán Văn cũng không trở về, số tiền này chẳng lẽ cứ như vậy thôi? Tôi phải đem số tiền này tiếp tế nhà khác. Bây giờ tôi là chủ nợ của các người nếu không có tiền trả, vậy thì tòa nhà này chính là của tôi.”
Bà Lục nghe vậy, sắc mặt lập tức kích động, hét lớn: “Không có khả năng, số tiền đó căn bản không thể mua tòa nhà này.”
Ông ba Lục cười hừ một tiếng: “Là không đủ nhưng mà chị không có tiền, chỉ có thể dùng tòa nhà để gán. Chị dâu, tôi nói một câu khó nghe, sản nghiệp dòng chính Lục gia đã bị các người làm lụng bại hết, chẳng lẽ còn muốn đưa tổ trạch này cho người ngoài sao? Còn không bằng đưa tôi, về sau ở trước mặt lão tổ tông cũng dễ ăn nói.”
“Ngươi, ngươi.....” bà Lục tức giận thở dốc, thân mình cũng đứng không vững, gậy cũng rơi trên đất. Nguyễn Hội Trân chạy nhanh đến đỡ bà: “Mẹ, đừng kích động, đừng kích động. Ai cũng không cướp nhà của chúng ta được.”. Ngôn Tình Sắc
Thấy tình trạng bà Lục không tốt, ông ba Lục cũng không muốn ở lâu, miễn cho thật sự xảy ra chuyện lại mang tiếng, thôi đi năm sau lại đến đòi nợ rồi nói lời hung ác sau, nên phất tay áo rời đi.
Đỡ lão thái thái về phòng nghỉ ngơi, bữa sủi cảo này cũng ăn không vô nữa.
Bà Lục dựa vào giường hít thở nữa ngày mới bình thường lại, trong miệng bắt đầu mắng ông ba Lục: “Tên tiểu nhân Lục Sùng Hải này, lúc trước chúng ta đối với hắn tốt như vậy, mà hắn lại dụ dỗ cha chồng con hút thuốc phiện, tuổi còn trẻ mà thân thể suy tàn, làm bại hết đại gia nghiệp, bây giờ còn tới muốn tổ trạch của chúng ta. Tòa nhà này ta có một mồi lửa đốt sạch cũng không cho hắn. Đây là tổ trạch trực hệ của chúng ta, sau này chỉ có thể để lại cho con cháu trực hệ Lục gia chúng ta. Đây là đồ của Xán Văn, ta sẽ không cho hắn.”
Nghe bà Lục mắng chửi, trong lòng Nguyễn Hội Trân một chút cảm giác cũng không có. Thứ nhất cô không phải nguyên chủ, không có lòng trung thành sâu sắc với Lục gia như vậy; thứ hai, loại chuyện bị người tính kế này cũng là kẻ muốn đánh người nguyện chịu đòn. Cha của Lục Xán Văn quả thật không bảo vệ được tổ nghiệp, cá nhân ông phải chịu trách nhiệm rất lớn. Bất quá tòa nhà trước mắt này mới thực là vấn đề.
Cô thì không sao cả, dù sao nhà mẹ đẻ cô bên kia còn một căn tứ hợp viện lớn. Tuy rằng cô chưa trở về xem nhưng trong trí nhớ của nguyên chủ thì tòa nhà kia cũng không tồi ở cũng không tệ. Nhưng mà Lục gia này đối với lão thái thái mà nói thì rất quan trọng, nếu không còn tổ trạch này không chừng lão thái sẽ đi đời nhà ma.
Dù sao cũng đã cùng nguyên chủ sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm, thân thể này bản năng đối với bà rất ỷ lại. Hơn nữa mấy ngày nay là cô và lão thái thái cùng nhau sinh hoạt, cũng không muốn lập tức thiếu đi một người bạn, trong lòng tất nhiên cũng lo lắng theo.
“Nương, rốt cuộc thì chúng ta thiếu bao nhiêu tiền?” xuất ngoại du học, số tiền này phỏng chừng không ít.
Bà Lục thở dài: “Mấy năm kia ta đập nồi bán sắt, đất trong nhà đều bán hết mới đủ học phí. Sau đó lại liên tục cho Xán Văn phí sinh hoạt, mấy năm qua cũng thiếu 3000 đại dương.”
3000 đại dương!
Nguyễn Hội Trân thiếu chút nữa phun ra một búng máu.
Phải biết rằng bây giờ thế chiến thứ hai còn chưa bắt đầu, hẵn là vật giá quốc tế không cao như vậy đi. Cho dù là đi ra ngoài du học cũng không thể cần nhiều phí sinh hoạt như vậy nha. Hơn nữa tình hình trong nhà tệ như vậy Lục Xán Văn có thể tìm một công việc vừa học vừa làm không chừng còn có thể kiếm được một ít nữa.
Lục Xán Văn đã tiêu xài như thế nào vậy chứ, vậy mà lão thái thái cũng bỏ ra được.
Thấy Nguyễn Hội Trân không nói chuyện, lão thái thái lại nói: “Xán Văn là một đứa trẻ giỏi, sau này nhất định kiếm được 3000 đại dương.”
Nhưng Nguyễn Hội Trân không cho là như vậy, nếu có thể kiếm được cũng sẽ không để cô và lão thái thái uống gió tây bắc mấy năm nay.
Bất quá cô biết lão thái thái không thích nghe lời thật.
“Mẹ, vậy bây giờ chúng ta không có tiền trả thì làm sao đây?”
“Vậy....” bà Lục cũng cảm thấy khó khăn, nét già nua hằn lên gương mặt mấy năm nay lại càng thêm vài phần tang thương. Bây giờ bất cứ ai nhìn vào cũng sẽ không biết được bà lão này đã từng phú quý phong quang như thế nào.
Trong lòng Nguyễn Hội Trân đương nhiên hy vọng lão thái thái bán nhà đi, không chỉ có thể trả nợ mà hai người còn có thể sống thoải mái chút.
“Nếu không thì bán nhà đi mẹ, bằng không bên chú ba Lục sẽ không thiện bãi cam hưu(*) đâu, không chừng sẽ kiện chúng ta nữa đấy.”
(*) thiện bãi cam hưu: cam nguyện bỏ qua
“Hắn dám!” lời này lão thái thái nói cũng không quá tự tin, sự giãy giụa trên mặt lại biến kiên định: “Không thể bán, Hội Trân, nhà này của chúng ta không thể bán. Đây là tổ trạch của chúng ta, nếu bại ở trong tay ta thì sau này khi chết cũng không thể đi gặp cha mẹ chồng. Cùng lắm thì đến lúc đó ta sẽ chết ở trong nhà này, ta xem hắn còn dám cướp nhà của chúng ta không. Hội Trân, chờ ta chết thì con viết thư cho Xán Văn, để nó đón con đi.”
Thấy lão thái thái đến mạng cũng không cần mà tình nguyện giữ lại tổ trạch, Nguyễn Hội Trân cũng không còn cách nào. Hơn nữa cô cũng không muốn đi với Lục Xán Văn.
Bởi vì việc này mà ngày trừ tịch mẹ chồng nàng dâu hai người đều trôi qua không thoải mái. Buổi tối Nguyễn Hội Trân cũng không muốn ủy khuất bản thân nên vẫn gói sủi cảo, hai người vây quanh bàn, tự ôm tâm sự ăn một bữa cơm tất niên cũng coi như mỹ vị.
Buổi tối phải đón giao thừa nhưng mà Lục gia bây giờ đến đèn dầu cũng luyến tiếc thắp. Bà Lục cũng lớn tuổi, thức không nổi nên dứt khoát không đón, từng người tự về phòng nghỉ ngơi sớm.
Nguyễn Hội Trân về phòng liền tiến vào không gian. Mấy hôm nay vì chuyện ăn tết, với lại lúc trước nhân sâm phát triển rất chậm, trong lòng cô hơi buồn bực cho nên không có vào không gian xem xét.
Không nghĩ là khi vào không gian, chổ trồng nhân sâm vậy mà đã mọc ra lá xanh thật dài, một mảnh bóng râm, sức sống bừng bừng.
Nguyễn Hội Trân lần đầu tiên thấy loại thực vật này, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý niệm, nên nhanh chóng chạy đến cẩn thận đào bùn đất ra. Lúc nhìn thấy vật màu đất vàng quen thuộc thì cả người cô đều hưng phấn.
Cuối cùng thì nhân sâm cũng lớn rồi.
Không chỉ lớn rồi mà lúc trước gieo ba hạt giống, bây giờ không chỉ có ba cây lớn, bên cạnh thế mà có thêm vài cây nhỏ.
Lúc này cho dù Nguyễn Hội Trân cố không hiểu gì thì cũng biết không gian của mình có thể khiến nhân sâm trưởng thành không như bình thường, dù sao thì chu kỳ trưởng thành của nhân sâm vô cùng dài, có mấy năm, cũng có vài thập niên hoặc trăm năm.
Nguyễn Hội Trân nhìn nhân sâm to đã trưởng thành, trong lòng tính chắc cũng là loại vài thập niên. Hơn nữa nếu để thêm vài ngày không chừng có thể tiếp tục lớn hơn.
Dù sao thì nhân sâm trăm năm cũng có giá hơn loại vài thập niên rất nhiều. Mấu chốt là dù ra giá cao cũng không có ai bán.
Nhìn mấy cây nhân sâm, nhớ tới hôm nay lão thái thái coi trọng tổ trạch, còn có 3000 đại dương kia.... Nguyễn Hội Trân đột nhiên mím môi cười. Có lẽ đây là một cơ hội, một cơ hội để sau này cô có thể quang minh chính đại rời khỏi Lục gia.