Edit: Co3P.
Diện tích cửa hàng cũng không lớn lắm, chưởng quầy còn để bím tóc dài ôm bình nước nóng đang ngồi trên quầy hút thuốc, hai tiểu nhị thì che tay áo, chụm vào nhau tránh lạnh.
Thấy có khách vào chưởng quầy dùng tẩu thuốc gõ gõ lên quầy: "Còn thất thần cái gì, không mau qua đón tiếp."
Tiểu nhị nhanh chóng chạy đến: "Haha, vị tiểu tẩu này cần gì?"
Nguyễn Hội Trân nâng nâng túi của mình: "Ở đây các người có thu khoai lang đỏ không?"
Vừa nghe thấy tới bán đồ hai người lập tức không còn nhiệt tình như trước nữa, trong đó có một người vóc dáng hơi gầy nói với chưởng quầy: "Chưởng quầy, tới bán lương thực."
Đại chưởng quầy vừa nghe, lấy tẩu thuốc từ trong miệng ra: "Ấy da, mua đông mà có người bán lương thực, hiếm lạ nha?"
Cũng không trách đại chưởng quầy cảm thấy kỳ quái, thời buổi này người nghèo đều đem lương thực lưu trong nhà giữ mạng, mùa đông đều không đủ ăn, ai nỡ đi bán lương thực chứ. Hơi giàu có một chút, người ta cũng không hiếm lạ chút ít thu vào từ bán lương thực, đặc biệt là lương thực của tiểu phụ nhân này cũng không nhiều lắm.
Nguyễn Hội Trân nói: "Tôi cũng không muốn bán lương thực, chẳng qua trong nhà bây giờ chỉ còn một ít khoai lang đỏ, mẹ chồng của tôi lớn tuổi nên muốn đổi ít gạo về cho bà ăn."
Nghe Nguyễn Hội Trân giải thích, chưởng quầy mới hiểu rõ gật đầu, duỗi tay mở túi ra thì thấy khoai lang đỏ này còn rất mới.
Nguyễn Hội Trân thấy trên mặt ông có hơi nghi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dau-o-dan-quoc/1077921/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.