Edit: Co3P. 
Mùa đông dân quốc năm 75, tuyết trắng mênh mông. 
Ở huyện Võ Ninh tỉnh Giang Nam, trong tòa nhà lớn của Lục gia phía đông Lục gia trấn, một vị lão thái thái mở cánh cửa lớn nhìn hai bên vài lần, lại thở dài đóng cửa lại, xoay người đi vào trong nhà. 
"Hội Trân à, Xán Văn mấy ngày nay không hồi âm rồi." 
Lão thái thái vào phòng liền thở ngắn than dài với con dâu Nguyễn Hội Trân. 
Nguyễn Hội Trân đang nướng khoai, ngửi từng luồng mùi thơm, tâm tình rất tốt. Nghe Lục thái thái hỏi về Lục Xán Văn, khóe miệng trề trề. 
"Mẹ, ngày tuyết lớn, có thư tín cũng không đưa tới được. Mẹ lớn tuổi rồi đừng nhọc lòng nữa, lại đây ăn chút gì đi." 
Lão thái thái lắc đầu: "Aizz, mẹ ăn không vô. Mẹ về phòng nghỉ ngơi trước đây, đứa nhỏ này nếu lại không gửi thư về, hai mẹ con ta sẽ phải uống gió tây bắc." 
Thấy lão thái thái về phòng, Nguyễn Hội Trân cúi đầu tiếp tục khải khoai lang đỏ trong bếp lò. Ngẩng đầu nhìn nhìn đại trạch viện, Nguyễn Hội Trân cũng thở dài một tiếng trong lòng. 
Nếu là trước kia có thể ở căn nhà lớn như vậy thì nằm mơ cô cũng có thể cười tỉnh nhưng bây giờ, thật là muốn khóc cũng khóc không được. 
Tòa nhà lớn như vậy, trống rỗng, cái gì cũng không có, có thể bán đều đã bán, không bán được cũng làm củi đốt. Cô cùng lão thái thái giữ cái nhà này có lợi ích gì, đáng thương lão thái thái còn trông đợi Lục Xán Văn gửi thư về. Nếu thật có tâm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dau-o-dan-quoc/1077920/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.