Người dân trong thôn Nguyệt Lượng bắt đầu một ngày mới.
Từ tờ mờ sáng bọn họ đã dậy rũ cát trên chăn chiếu, quét sân, múc nước vào chậu sứ để rửa mặt, sau khi rửa mặt xong lại đổ vào trong lu để dành cho gia súc uống hoặc là giặt quần áo. Nước là nguồn tài nguyên quý giá nhất ở Nguyệt Lượng Ổ, chỉ lãng phí một giọt cũng sẽ cảm thấy tội lỗi, mọi người đều đã quen với việc này.
Ngày hôm nay không khác với mọi khi, nhưng vẻ mặt mọi người đều thay đổi.
Ông chủ lớn đến thôn bọn họ đầu tư, bản vẽ quy hoạch được treo trong Ủy ban mang đến hy vọng mới.
Lúc Trì Nguyệt bước ra khỏi nhà, mới sáng sớm đã thấy mọi người vui vẻ nói cười, ngay cả sa mạc rộng lớn ngoài thôn cũng đáng yêu hơn nhiều.
Kiều Đông Dương ở riêng trong một lều vải rộng lớn trên sân Ủy ban.
Căn nhà gạch ba gian của Ủy ban đã được sắp xếp xong, một gian dùng làm văn phòng và cất giữ tài liệu, hai gian còn lại để mấy vị chuyên gia lớn tuổi ở, đám thanh niên trong tổ dự án đều lựa chọn ở trong lều vải, tầm hai ba người ở chung một lều. Bây giờ còn chưa xây dựng khu nhà tạm nên cuộc sống khá bất tiện.
Lần này Trì Nguyệt thấy khá bất ngờ vì Kiều Đông Dương không tỏ ra khó tính nữa.
Thật ra cô không thể hiểu nổi Kiều Đông Dương. Cuộc sống ăn chơi trác táng ở thành phố lớn tốt biết bao? Ông chủ chỉ có nhiệm vụ gây quỹ và bỏ tiền, cứ giao hết chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-1-det-ngan-ha-cho-em/1025883/chuong-188.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.