Cô còn chưa chuẩn bị gì đã đột nhiên gặp lại thế này, trong lòng hơi ngạc nhiên.
Hôm nay Kiều Đông Dương đội mũ lưỡi trai, quần jean khá đơn giản, nhưng dáng người anh rất cao ráo nên dù mặc gì cũng rất đẹp. Lúc anh bước qua ngưỡng cửa, đôi chân thẳng tắp thon dài, nụ cười rực rỡ nổi bật, đẹp trai quyến rũ.
"Em đến rồi à?"
Kiều Đông Dương đi thẳng đến trước mặt Trì Nguyệt, thản nhiên hỏi cô.
Dường như hai người chưa từng cãi nhau, chưa từng chiến tranh lạnh, giọng điệu như đang nói chuyện với bạn bè.
Cổ họng Trì Nguyệt hơi ngứa, cô cố gắng bình tĩnh trả lời trong ánh mắt soi mói của Đỗ Tiếu và người trong thôn: "Đúng thế. Tôi đến xin việc."
"Em còn xin việc gì? Chúng tôi đang thiếu người, em đến đúng lúc lắm." Kiều Đông Dương mỉm cười nhìn cô, gọi trợ lý Hầu: "Cậu bảo lão Du sắp xếp cho cô Trì đi, cô ấy là nhân viên nòng cốt trong dự án chúng ta."
Nhân viên nòng cốt?
Trợ lý Hầu híp mắt lại, bề ngoài thoải mái đồng ý nhưng trong lòng đang không ngừng sỉ vả.
Đã nói muốn xem người ta ngang ngược đến mức nào mà? Đã nói sẽ cho cô biết tay cơ mà? Đã nói cô không tìm anh, anh cũng không thèm tìm cô cơ mà? Đã nói không quan tâm nữa cơ mà? Xì, còn chẳng chịu được một ngày!
"Anh Kiều." Khuôn mặt Trì Nguyệt hơi nóng.
Ở trong ủy ban có rất nhiều người đến đây xin việc. Cô trực tiếp "đi cửa sau" để vào tổ dự án thế này sẽ bị người ta ghen ghét.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-1-det-ngan-ha-cho-em/1025882/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.