Trì Nguyệt giật mình, cúi đầu nhìn bàn tay anh.
Anh có ý gì? Anh có du͙ƈ vọиɠ với cô... hay có lòng tham với cô?
"Sợ sao? Tôi chỉ nói cho em biết một sự thật thôi." Kiều Đông Dương nhìn dáng vẻ né tránh của cô, khóe môi hơi cong lên: "Ở trong khu rừng này, phụ nữ cố gắng mạnh hơn để có cảm giác an toàn, còn đàn ông mạnh hơn để lấy được quyền giao phối an toàn."
"Khụ khụ khụ..."
Không được, không được! Trì Nguyệt không thể nói chuyện tiếp với tên cuồng công nghệ này.
Ở chỗ của anh, tất cả những vấn đề nhạy cảm đều biến thành luận điểm học thuật để thảo luận... Thẳng thắn đến mức cô không đỡ được.
Cô bị điên rồi sao?
Đêm đã khuya, cô lại không thấy buồn ngủ, sự kích động khác thường này... khiến trong lòng cô rối bời.
Ai đã từng mất ngủ điều hiểu rõ cảm giác của Trì Nguyệt. Cô liên tục liếc nhìn đồng hồ, xoay qua xoay lại ở trên giường, nhưng trời mãi không sáng.
Là ai hại cô mất ngủ?
Cô không ngủ được, kẻ gây chuyện sẽ được yên thân sao?
Trì Nguyệt híp mắt, nhìn màn hình điện thoại một lúc lâu, cuối cùng đã ấn nút gọi.
Tiếng chuông điện thoại vang lên trong đêm khuya yên tĩnh.
"A lô..." Dường như Kiều Đông Dương bị cô đánh thức từ trong giấc ngủ, giọng điệu hơi cáu kỉnh: "Tốt nhất cô nên có chuyện quan trọng!"
Trì Nguyệt nghĩ đến dáng vẻ khi anh tức giận, đầu tóc bù xù nằm trên gối đầu, khuôn mặt nhăn nhó thì cô lại thấy buồn cười: "Kiều Đông Dương, ngày mai tôi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-1-det-ngan-ha-cho-em/1025846/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.