Chương trước
Chương sau
"Em cam lòng?" Lục Mộc Kình tà nịnh hỏi lại.
Viêm Cảnh Hi theo lời của anh, nhàn hạ nói: "Có bỏ thì mới có được, phía đông không có, phía tây có."
"Giết chết em." Lục Mộc Kình lại lần nữa nhẹ nhàng cắn một cái lên môi cô.
Viêm Cảnh Hi nghĩ đến lời Nam Nam, nói đùa nói: "Giết chết em đi, em thích anh như thế, chết cũng đến mang anh đi cùng, chúng ta là một đôi uyên ương ma, chết rồi lại nối tiền duyên."
Cô vốn chỉ là nói đùa một câu, trong mắt Lục Mộc Kình xẹt qua một tia sáng khác thường, ôm hông của cô, kéo gần khoảng cách giữa cô và mình, ánh mắt đột nhiên trở nên tà nịnh, phần bụng cứng rắn ma sát cô, nói giọng khàn khàn: "Đợi em khỏe rồi, chúng ta làm như vậy!"
Tim Viêm Cảnh Hi đập nhanh hơn, đè lồng ngực của anh, bật thốt lên hai chữ; "Lưu manh."
"Vậy mà em vẫn thích?" Lục Mộc Kình đánh trả cô.
Viêm Cảnh Hi hất cằm lên, mỗi lần anh nói chuyện cô nói cũng không lại, thẳng thắn, chén đổ phá bể, cũng không sợ ấn tượng của anh đối với cô không tốt, bật thốt lên: "Em chính là thích lưu manh đấy, làm sao?"
Khóe miệng Lục Mộc Kình nhếch lên, cưng chiều nhìn Viêm Cảnh Hi, điểm điểm sống mũi của cô, dịu dàng nói: "May mắn, anh là trình độ tiến sĩ, kiệt tác trong lưu manh vẫn luôn sáng tạo, chưa bao giờ bị ai vượt qua."
So về tài ăn nói, cô không sánh bằng.
So về da mặt, cô càng cảm thấy không bằng.
So về chỉ số thông minh, người ta đều là 165, ngay cả đứa con sinh ra cũng bỏ xa cô mấy con phố.
Viêm Cảnh Hi bất đắc dĩ cười, vai cũng vì vậy mà run rẩy.
Cười vui vẻ, hạnh phúc, dường như có toàn thế giới.
*
Lục Mộc Kình đợi quán cơm đưa bữa tối tới, sắp xếp xong xuôi tất cả xong, lúc này mới ra ngoài.
Anh vừa mới lên xe, di động vang lên, là cuộc gọi đến của Lương Hương Ngọc.
Lục Mộc Kình trả lời.
"Ngài Lục, có chút việc chung, tôi muốn mời anh họ ăn cơm chiều, nhưng anh ấy cự tuyệt tôi, anh có thể giúp tôi một lần không?" Lương Hương Ngọc dịu dàng nói.
Ánh mắt Lục Mộc Kình sâu tối nhìn về phía trước, trong đôi mắt ma mị thoáng qua một tia sắc bén, giống như hiểu rõ, trầm giọng nói: "Nếu như là việc chung, có phải nên nói cục trưởng của các người gọi nó, sẽ tốt hơn không?"
Lương Hương Ngọc bừng tỉnh đại ngộ, "Tôi hiểu rồi, cảm ơn ngài Lục."
Khóe miệng Lục Mộc Kình hơi giơ giơ lên, cúp điện thoại, trước khi về nhà, đi đến tiệm bán điện thoại.
Trong nhà, Nam Nam đang giận dỗi, không ăn cơm, Tô Phỉ dỗ thế nào cũng vẫn không ăn.
Lục Mộc Kình trở về, Tô Phỉ lập tức tiến lên, cầm dép cho Lục Mộc Kình, mặt lộ vẻ khó khăn nói: "Tiên sinh, tiểu thiếu gia đang tức giận, không chịu ăn cơm."
"Không ăn cơm à?" Lục Mộc Kình nhìn về phía Nam Nam.
Nam Nam thấy Lục Mộc Kình đang nhìn mình, hừ một tiếng, miệng nhếch lên, hất cằm lên, quay mặt đi, hai tay khoanh trước ngực, rõ ràng như thế là sợ ba nó không biết nó đang tức giận.
Khóe miệng Lục Mộc Kình nhếch lên, tốt tính đi đến trước mặt Nam Nam, dịu dàng nói: "Có thể nói cho ba biết nguyên nhân tức giận không?"
"Không có nguyên nhân." Vành mắt Nam Nam hồng hồng nói, trừng con ngươi tròn trịa.
"Để ba nghĩ thử xem nào?" Lục Mộc Kình ôm Nam Nam đặt trên đùi của mình, rất có kiên nhẫn hỏi: "Là bởi vì ba đón con về? Hay là bởi vì ba không ở cùng con, hay là bởi vì con muốn đi học?"
Nam Nam nhấp hé miệng môi, rất tủi thân nhìn Lục Mộc Kình, nhưng vẫn không có nói chuyện, trong con ngươi rất phức tạp mạch suy nghĩ cũng hỗn loạn, nhiều hơn, thật ra là hi vọng được hiểu.
Lục Mộc Kình phát hiện, vẻ mặt này của Nam Nam giống y như Viêm Cảnh Hi.
Quả nhiên là mẹ nào con nấy.
"Ba, con quyết định đốt cho mẹ con thêm nhiều bài kiếm tra." Nam Nam đột nhiên nói sang chuyện khác nói.
"Vì sao?"
"Mẹ ở dưới đó một mình rất cô đơn, con để cho mẹ động não nhiều hơn, cần suy nghĩ, nếu như mẹ làm không hiểu, thì mang các thầy cô xuống cho mẹ, xuống đó rồi, có thể dạy mẹ." Nam Nam nghiêm trang nói.
Tô Phỉ: "..."
Các thầy cô nằm không cũng trúng đạn a.
"Ở trường thì sao, không chỉ là học tập, con còn có thể quen được rất nhiều bạn. Lúc ba làm việc, cũng có người chơi với con." Lục Mộc Kình trầm giọng nói.
"Bọn họ và chỉ số thông minh lúc con ba tuổi đều như nhau, không chơi với nhau được." Nam Nam bực bội nói.
"Vậy con ở trong trường, nhìn các bạn nhất định sẽ kiếm được rất nhiều điều vui vẻ." Lục Mộc Kình vỗ vỗ mông Nam Nam, nói: "Đi ăn cơm, ăn xong ba tặng con một món quà."
"Quà gì vậy ạ?" Nam Nam mắt lấp lánh hỏi.
Tô Phỉ thở dài một hơi, tiểu thiếu gia mặc dù lanh lợi, nhưng vẫn rất nghe lời tiên sinh, tiên sinh chỉ cần nói mấy câu, là có thể dỗ được tiểu thiếu gia.
Ở trình độ nào đó mà nói, tiểu thiếu gia vẫn rất lanh lợi, dù sao, ngọn nguồn chính là cách tiên sinh bày trí.
Nam Nam từng miếng từng miếng ăn cơm, chỉ chốc lát đã ăn xong chén cơm rồi, một miếng cuối cùng, nhét đầy vào miệng, vừa nhai vừa dùng ánh mắt ra hiệu cho Lục Mộc Kình.
Lục Mộc Kình lấy một cái điện thoại di động ra.
"'Lúc trước nói bà Tô Phỉ thu điện thoại di động của con, ba rất xin lỗi, cái này là cái mới, đền bù cho con." Lục Mộc Kình nói.
Nam Nam vẫn đang nhai cơm, tròng mắt bình thản, cũng không giống như quá bất ngờ.
"Nếu như ngày mai con thật vui vẻ đến trường đăng kí, ba sẽ nói dì Hỏa Hỏa buổi tối thứ tư thứ sáu đến chơi với con." Lục Mộc Kình nói.
Mắt Nam Nam thoáng cái liền sáng lên, giống như đá Hắc Diệu, kinh ngạc vui vẻ hỏi: "Ba nói là sự thật sao?"
Nam Nam còn chưa đợi Lục Mộc Kình trả lời, cong tay gãi gãi đầu, hỏi: "Ba, hôm nay không phải là thứ ba sao, ngày mai con đi học xong, trở về, là có thể nhìn thấy Hỏa Hỏa rồi"
Lục Mộc Kình gật đầu, "Trên lý thuyết là như thế."
"A, ba vạn tuế, ba vạn tuế." Nam Nam hôn nhẹ hai cái lên mặt Lục Mộc Kình, thoáng cái chạy ra.
Tô Phỉ nhìn thấy Nam Nam vừa chạy vừa nhảy , hỏi: "Tiểu thiếu gia, đi đâu vậy?"
"Bà ngốc nha đi tắm rồi đi ngủ ạ, ngày mai là thứ tư, Hỏa Hỏa nói, phải ngủ đủ giấc thì mới tăng chỉ số thông minh. Tô Phỉ, mỗi ngày bà nửa đêm canh ba không ngủ được, giám thị cháu, cháu thấy, bà thực sự càng lúc càng ngốc rồi." Nam Nam không quay đầu lại chạy về phòng nói.
Tô Phỉ: "..."
*
Viêm Cảnh Hi không ngủ được lật qua lật lại, cô cũng không gọi Gia Mẫn đến cùng, dù sao cô vẫn có thể tự gánh vác, không muốn trở thành gánh nặng cho người khác.
Nhưng, trong lòng không biết vì sao, luôn có một chút không thực tế.
Hạnh phúc tới quá nhanh, sợ mất đi, cho nên, trái lại cẩn thận từng li từng tí.
Viêm Cảnh Hi nghiêng người gối cánh tay của mình, suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Bắt đầu từ lúc gặp ma, đã trải qua chuyện có ý định mưu sát ở khách sạn, lại đến Lục Mộc Kình bị đâm lần này, những thứ này có liên quan đến nhau không?
Như là có một tấm lưới vô hình đang tới gần cô, nhưng hết lần này tới lần khác, một chút manh mối cũng không tìm ra.
Lục Mộc Kình chắc chắn đã hỏi qua cục trưởng Trương, xem xem người chủ mưu phía sau màn ám sát anh lần này là ai.
Càng nghĩ, Viêm Cảnh Hi càng không ngủ được, muốn mở di động, ít nhất nghe giọng Lục Mộc Kình một chút cũng tốt.
Giọng anh như một loại thuốc, đối với cô mà nói tác dụng có yên tĩnh ninh thần.
Viêm Cảnh Hi khởi động máy.
Di động 'ting ting' thông báo.
Có của Lục Hựu Nhiễm.
Của Chu Gia Mẫn.
Của Viêm Nhị.
Của Phùng Như Yên.
Của Phùng Kiều Kiều.
Của hiệu trưởng Phùng.
Của Vương Triển Nghệ.
Của Vương Triển Lam.
ĐCM, những người này là họp thành đội đi đánh quái thú chắc?
Bình thường tất nổi bọt nước đều không có việc gì không lên điện Tam Bảo.
Có hiện tượng dị thường này, nhất định yêu quái xuất hiện rồi.
Viêm Cảnh Hi thấy còn có mấy tin nhắn.
Mở của Chu Gia Mẫn ra trước.
"Lên QQ, tớ đã nhắn lại cho cậu rồi, sau khi thấy gọi điện thoại cho tớ, phải nhanh."
Viêm Cảnh Hi xem hai tin nhắn của Lục Hựu Nhiễm.
"Ở đâu?"
"Trong vòng nửa tiếng không xuất hiện ở Quốc tế Kim Đức, cũng không cần xuất hiện nữa."
Lục Hựu Nhiễm xem ra tức giận rất lớn, nhưng cô thực sự cảm thấy không cần thiết phải nhận xe và nhận của anh ta
Còn có mấy cái là tin nhắn của tổng đài.
Viêm Cảnh Hi xem qua, sau đó lên QQ, trên cái đầu hình Chu Gia Mẫn thấy chừng mười tin nhắn.
Viêm Cảnh Hi mở ra xem.
"Cảnh Hi, tớ nhìn thấy Lục Hựu Nhiễm và một cô gái đi vào phòng nghỉ của khách ở Tướng Quân Lệnh. Cậu xem đi."
Tấm thứ nhất là tớ chụp Lục Hựu Nhiễm và một cô gái đứng ở cửa phòng, Lục Hựu Nhiễm thoạt có vẻ như là say, toàn bộ trọng lượng cơ thể áp lên người cô gái.
"ĐM, cậu xem tiếp này."
Chu Gia Mẫn gửi tấm thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sau qua là một loạt ảnh chụp nhanh.
Lục Hựu Nhiễm đẩy cô gái lên trên cửa.
Hôn môi.
Chu Gia Mẫn chụp rất rõ ràng.
Có thể nhìn thấy vẻ mặt bọn họ rất nhập tâm, cùng với bàn tay Lục Hựu Nhiễm vén làn váy của cô ta lên, dọc theo chân của cô ta đi lên.
Từ trên tư thế tay mà xem, hẳn là tiến vào.
"Mẹ nó, Cảnh Hi, sao cậu tắt máy vậy, tớ nên làm như thế nào? Bọn họ vào phòng rồi. ĐM."
Chu Gia Mẫn rất không bình tĩnh, lại phát tấm hình qua đây.
"Nhìn thấy không, thẻ phòng trên tay cô gái đó, là cô gái đó mở cửa, làm sao cô ta lại đê tiện như vậy chứ, hai người đó là hẹn trước rồi sao?"
"Cảnh Hi."
"Kêu gọi Cảnh Hi."
Viêm Cảnh Hi nhìn thời gian tin nhắn gửi đến, là nửa tiếng trước.
Trái ngược với Chu Gia Mẫn mất bình tĩnh, cô lại rất yên ổn.
Căn bản cô và Lục Hựu Nhiễm cái gì cũng không có, cùng lắm chỉ là một hiệp nghị dở khóc dở cười, không có cơ sở tình cảm, cho nên cũng không cảm thấy đau lòng, trái lại, lại nhẹ nhõm hơn.
Lục Hựu Nhiễm vốn không quản được xương sườn của bản thân, nếu như có thể lưỡng tình tương nguyện với Lương Hương Ngọc, nói không chừng, cô ấy đã dễ dàng go out rồi, cô ấy nhất định lăn còn nhanh hơn đạn châu.
Viêm Cảnh Hi gọi điện thoại cho Chu Gia Mẫn.
Điện thoại tút một tiếng đã trả lời.
"Tôi nói bà cô của tôi ơi, cuối cùng cậu cũng gọi điện trả lời thì người ta vào phòng nửa tiếng đồng hồ rồi, cũng làm đến núi lở đất rung, có lẽ đã đến phần cuối rồi!" Giọng Chu Gia Mẫn nôn nóng truyền tới.
"Từ từ đừng nóng, từ từ đừng nóng, tớ đã nhìn thấy chính diện của cô gái đó rồi, người ta là chính chủ, lão phật gia nhà người ta đích thân chọn, có cơ sở tình cảm, cùng lắm thì tớ xem như là nửa đường nhô ra hòa thân thôi, hơn nữa, tớ và Lục Mộc Kình đã như vậy, cùng lắm thì kẻ tám lạng người nửa cân với Lục Hựu Nhiễm thôi, ai cũng không muốn nói người nào không tốt." Viêm Cảnh Hi có tự mình hiểu lấy nói.
"Cậu và anh ta có thể như nhau sao? Cậu vốn không muốn gả cho anh ta, bây giờ cậu ở cùng một chỗ với giáo sư Lục, cho nên phải giải trừ hiệp nghị, cậu là vì yêu mà thủ trinh, nhưng Lục Hựu Nhiễm rõ ràng không thích cậu, còn muốn cưới cậu, nhưng lại không quản được tính trăng hoa của bản thân, hành vi của anh ta là chơi gái, tình tiết không giống nhau, tính chất cũng không giống nhau."
Viêm Cảnh Hi lim dim nhìn về phía trước, gãi gãi mũi, nói: "Được cậu nói như vậy, tớ đột nhiên cảm giác mình thật cao thượng."
"Đừng có tự mãn nữa, tới bắt gian đi. Bắt gian một cái, không phải có thể lập tức thủ tiêu hiệp nghị rồi sao?" Chu Gia Mẫn thúc giục.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.