Viêm Cảnh Hi xách túi của mình lên, nhìn thấy thẻ trên bàn, suy nghĩ một chút, bỏ vào trong túi.
Chu Gia Mẫn thừa cơ véo khuôn mặt trắng trẻo đầy đặn của Nam Nam.
Nam Nam nhìn lại Chu Gia Mẫn, mở đôi mắt to tròn, nhìn không ra cậu bé đang tức giận hay là chán ghét, ánh mắt đó, có loại năng lực uy hiếp.
"Chỉ có vợ em mới có thể nhéo mặt em." Nam Nam nói rất chân thành.
Thật đáng yêu a.
Chu Gia Mẫn thu tay, chống ở trên đầu gối, cong lưng, mềm giọng nói: "Sau này chị làm vợ của em có được không?"
Nam Nam cho cô một ánh mắt ngạo kiều, "Chị đã bao nhiêu tuổi rồi, chờ em lớn lên, thì chị vừa già vừa xấu, chị cảm thấy em vẫn để ý đến chị?"
Chu Gia Mẫn: "..."
Viêm Cảnh Hi nhíu mày, đối diện với ánh mắt của Nam Nam.
Hình như cô cũng nhéo mặt cậu bé, cũng không nghe thấy nó nói cái gì a=mà.
Lúc Nam Nam đối với Viêm Cảnh Hi, híp mắt lại, lại là một bộ hồn nhiên đáng yêu, như sợ Viêm Cảnh Hi khó chịu, thêm một câu, "Chị qua 20 năm sau vẫn sẽ xinh đẹp như vậy."
Viêm Cảnh Hi: "..."
Chu Gia Mẫn: "..."
Căng tin
Chu Gia Mẫn và Viêm Cảnh Hi ngồi cùng một hướng, Nam Nam ngồi đối diện bọn họ.
Chu Gia Mẫn nhìn Nam Nam nghiêm túc gắp hành, tỏi, hạt tiêu ra ngoài, dùng cánh tay đẩy Viêm Cảnh Hi, tay che miệng, hạ giọng nói: "Nó thật kén ăn, có loại bệnh nhà giàu, chắc chắn sẽ không phải con nhà nghèo."
Viêm Cảnh Hi cũng phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-1-cham-tay-thanh-yeu/1124975/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.