"Thổi gió?" Viêm Cảnh Hi không hiểu ý tứ này.
"Thổi gió bên tai, hì hì." Cậu nhóc cười hì hì, hồn nhiên đáng yêu không khác gì một thiên thần.
Viêm Cảnh Hi thở dài một hơi, sờ sờ khuôn mặt mềm mại nớt của cậu bé, không biết là con nhà ai, bị mất đứa nhỏ đáng yêu như thế, giờ chắc lo lắng gần chết đi.
"Số điện thoại của ba em đâu? Chị gọi điện thoại cho ông ấy." Viêm Cảnh Hi nói.
Cậu nhóc kéo dây nịt của mình, tròng mắt chuyển động, nói; "Em không nhớ số điện thoại của ba."
"Hả?" Viêm Cảnh Hi đột nhiên nhớ đến cậu nói vừa nãy của cậu bé, hỏi: "Em vừa mới nói thấy hình của chị ở đâu?"
Cậu nhóc mím môi lại, tròng mắt chuyển động, chỉ phía sau, "Bên kia..."
Cậu bé gãi gãi đầu, giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo nói: "Hình như có chị."
Viêm Cảnh Hi đứng lên, nheo mắt lại, hoài nghi nhìn cậu hóc, nói: "Nếu như em không nói cho chị số điện thoại ba em cũng được, vậy thì chị đưa em đến đồn cảnh sát."
Cậu nhóc ngửa đầu, chân mày, mắt đều nhăn lại thành một đống, chỉ Viêm Cảnh Hi nói: "Không ngờ chị độc ác như thế!"
"Ừ." Viêm Cảnh Hi khom người, nắm ngón út của cậu bé trong tay, kiên nhẫn nói: "Tối độc phụ nhân tâm*, cho nên, em vẫn nên qua về trong ngực ba em đi, chỗ đó mới là bến cảng an toàn nhất của em."
*Tối độc phụ nhân tâm: lòng của phụ nữ là độc ác nhất!
Cậu nhóc nhấp hé miệng, rút ngón tay ra, từ ngón trỏ biến thành ngón giữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-1-cham-tay-thanh-yeu/1124974/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.