"Phương diện kia cũng sẽ hết sức lấy lòng, bạn gái muốn gì được đó. Còn nữa, cậu có để ý chuyện này không, mũi thầy ấy vừa cao vừa nhọn, người như vậy, cái đó đều rất lớn."
Viêm Cảnh Hi cảm thấy miệng khô lưỡi khô, cầm lấy bình nước, ừng ực uống mấy hớp to, liếc nhìn Chu Gia Mẫn, Lục Mộc Kình được nhiều phụ nữ YY như vậy, anh ta có biết hay không?
Viêm Cảnh Hi thả bình nước xuống, trở lại chuyện chính, lo lắng hỏi: "Vậy nếu sau này anh ta không thích tớ nữa thì sao? Hoặc là vốn dĩ anh ta chỉ muốn vui chơi qua đường một chút thôi?"
"Được yêu đương cùng người ấy một lần, dù thế nào cũng không thua thiệt, sau này mình còn có thể đi tán dóc, ê, nhìn đi, tôi đã từng qua lại với người đàn ông kia, tôi biết anh ta dài ngắn thế nào." Chu Gia Mẫn lại cười ngây ngô bồi thêm một câu, "Bạn gái sau này của anh ta nhìn thấy mình cũng sẽ cảm thấy khó chịu, sảng khoái biết bao!"
Viêm Cảnh Hi: "..."
Cuối cùng cô cũng hiểu ra một chuyện, Chu Gia Mẫn đơn thuần là nằm mơ giữa ban ngày, giống như là đang YY với hoàng tử nước Anh xa không với tới, vì không có khả năng cho nên nói nhăng nói cuội thế nào cũng không bị đánh thuế, không thể giải quyết được vấn đề mang tính thực tế của cô.
Sau khi Viêm Cảnh Hi về kí túc xá, giặt sách bộ quần áo đi làm ở Tướng Quân Lệnh.
Mùa hè, ánh nắng chiếu mãnh liệt như vậy hẳn là sẽ rất nhanh khô.
Chu Gia Mẫn vẫn vừa về đã lên mạng.
Viêm Cảnh Hi phơi đồ xong vụng trộm nhìn máy tính của cô ấy.
"Anh yêu, ăn cơm chưa?" Mẫn Mẫn hỏi.
"Chưa ăn." Nằm Ngủ Trong Quan Tài trả lời.
"Đừng quên ăn cơm nha, làm việc rất vất va, sức khỏe mới làm ra tiền." Chu Gia Mẫn còn thả một khuôn mặt tươi cười đáng yêu.
"Ừ, đang bận viện hôn lễ." Nằm Ngủ Trong Quan Tài trả lời.
Chu Gia Mẫn hóa đá trong nháy mắt, nhìn về phía Viêm Cảnh Hi, mím miệng, như đưa đám nói: "Nhóc con, tớ lại thất tình rồi."
Viễm Cảnh Hi vỗ vỗ vai Chu Gia Mẫn, nói bốn chữ: "Kìm nén đau thương."
"Quên đi, nơi này của tớ vẫn còn vài cái lốp xe dự phòng, tớ đem bọn họ hâm nóng lên." Chu Gia Mẫn vội vàng Q những người khác.
Từ hành động này của Chu Gia Mẫn, Viêm Cảnh Hi thấy cô ấy thật sự kìm nén đến hỏng rồi.
"Tiểu Hi, có email này, liên quan tới bản vẽ cuộc thi lần này, cậu kiểm tra hộp thư xem có nhận được hay không đi." Chu Gia Mẫn hô, mở email, đọc to: "Hoàn thành bản vẽ trạm y tế, tổng cộng có tám phòng, xin hãy thiết kế sao cho hợp lý, sau khi vẽ xong vui lòng mail lại cho chúng tôi, hạn cuối nộp bài là trưa thứ ba."
Viêm Cảnh Hi nhớ điện thoại di động đã hết pin nên đi sạc lại trước, sau đó dùng máy vi tính của Chu Gia Mẫn để đăng nhập email của mình.
Chu Gia Mẫn nhô đầu ra, nhìn hộp thư của Viêm Cảnh Hi, chớp mắt một cái liền phát hiện ra một cái email được gửi từ tài khoản tên Dempsey, kinh ngạc hỏi: "Người ta gửi bản thảo thiết kế cho cậu luôn rồi kìa, còn gửi từ lúc 10h sáng nay."
Chu Gia Mẫn nói tới chỗ này, bừng tỉnh mở to mắt, hạ thấp giọng hỏi: "Dempsey này có phải là giáo sư Lục không? Thầy thấy thực sự muốn theo đuổi cậu?"
Viêm Cảnh Hi cũng không chắc Dempsey này có phải là Lục Mộc Kình hay không, nhưng mà Lục Mộc Kình đã đồng ý cho cô được trực tiếp lọt vào vòng trong, hóa ra là dùng phương cách này."
"Cho tớ copy với nhé, tớ sửa lại sơ sơ một chút là được." Chu Gia Mẫn đẩy Viêm Cảnh Hi ra một bên, ngồi vào trước máy vi tính.
Ngược lại với sự vui mừng của Chu Gia Mẫn, Viêm Cảnh Hi lại nhíu mày.
Từ trước đến nay, bất kể Lục Mộc Kình giúp cô cái gì, cô đều dứt khoát cự tuyệt.
Bởi vì không muốn dựa vào anh, không muốn thiếu nợ anh, cũng không muốn tiếp nhận anh.
Lần này lúc hỏi anh số lượng thí sinh lọt vào vòng trong, đầu óc cô chắc hẳn là đang thiếu dưỡng khí, không có suy tính kỹ càng.
Viêm Cảnh Hi nằm vật ra giường, hai tay đặt dưới đầu, ngẩn người nhìn trần nhà một màu trắng xóa.
"Cảnh Hi, tớ cảm thấy giáo sư Lục đặc biệt giúp cậu như vậy, lần này lọt vào top 3 cũng không khó khăn gì, ai cũng biết thiết kế của giáo sư Lục dù có dùng ngàn vàng cũng chưa chắc mua được, hoàn mỹ đến mức không có chỗ nào để bắt bẻ." Chu Gia Mẫn vừa vẽ vừa nói.
Viêm Cảnh Hi nghiêng người, tay chống đầu, nhìn bản thảo trên máy vi tính, suy nghĩ rất lung.
"Thật ra tớ thấy nếu thầy Lục theo đuổi cậu thì cậu nên đồng ý đi. Như vậy mọi vấn đề của cậu đều được giải quyết, cô nhi viện sẽ có chỗ dựa, dì Trương cũng không cần khổ cực như vậy nữa, cậu cũng sẽ thoát khỏi sự kìm kẹp của Phùng Như Yên, còn có thể tìm được công việc tốt, à quên, sau này cậu sẽ trở thành Tổng tài phu nhân, giàu nứt đố đổ vách, không cần phải đi làm, đến lúc đó vinh quang biết bao, có thể thuận lợi tiến vào tầng lớp thượng lưu." Chu Gia Mẫn thao thao bất tuyệt.
"Mấy cô gái trẻ đẹp muốn bước chân vào danh gia vọng tộc đều nghĩ như vậy, nhưng kết quả thế nào?" Viêm Cảnh Hi nói một câu sát phong cảnh, vừa tỉnh táo vừa lãnh đạm, "Cậu thấy có mấy người được gả vào nhà giàu mà hạnh phúc?"
Chu Gia Mẫn xoay người, liếc nhìn Viêm Cảnh Hi một cái, hi ha cười nói: "Tớ nói sai rồi, chúng ta không nên lấy chồng giàu làm gì, nhưng yêu đương với giáo sư Lục một trận cũng tốt mà, người ta thường nói mỗi người đàn ông chính là một môn học, dựa theo lời này thì Tiểu Hi cậu vẫn đang ở cấp mầm non, để thầy ấy tôi luyện cho cậu một chút cũng không tệ, dù sao thì cậu cũng nên thử một lần đi, chỉ cần cậu không thích thầy ấy thì chẳng cần sợ bị thầy ấy tổn thương."
Nói thì dễ, nhưng nếu nhỡ yêu thật thì sao?
"Nhức đầu quá, ngủ một lát đây." Viêm Cảnh Hi lật người, giơ tay lên che mặt.
Lúc tỉnh lại đã là 4h chiều.
Ngủ đủ rồi, tâm trạng khá lên nhiều, lý trí cũng được khôi phục.
"Tỉnh rồi à?" Chu Gia Mẫn vẫn còn đang hí hoáy vẽ vời, buồn bực nói: "Vua Vũ Trụ mời hai chúng ta đi ăn cơm tối, cậu có muốn đi hay không?"
Viêm Cảnh Hi lắc đầu một cái, "Không đi."
"Vậy để tớ nhắn tin từ chối cậu ta." Chu Gia Mẫn nói.
"Ừ." Viêm Cảnh Hi ra phòng vệ sinh rửa mặt trước, nhìn về phía giá treo đồng phục làm việc, nói: "Tối nay tớ có việc, không đến Tướng Quân Lệnh được, phiền cậu nói với chị Linh một tiếng, mang đồ về giúp tớ luôn nhé."
"Ừ, được, không thành vấn đề."
Sau khi rửa mặt xong Viêm Cảnh Hi ra ngoài, thấy điện thoại di động báo đã sạc đầy pin, mở máy lên.
Nhạc chuông báo hiệu vang lên không ngừng nghỉ.
Có rất nhiều thông báo cuộc gọi nhỡ từ Lục Hữu Nhiễm, Chu Gia Mẫn và chị Linh từ ngày hôm qua.
Trong đó có một tin nhắn của Lục Mộc Kình, gửi từ lúc trưa.
Viêm Cảnh Hi mở ra xem.
"Năm giờ chiều nay tôi tan làm, em cho tôi một địa điểm đi, tôi sẽ đến đón em." Lục Mộc Kình nói, cái tin nhắn này cũng gián tiếp cho thấy tính khí tốt của anh.
Viêm Cảnh Hi suy nghĩ một chút, để anh đến trường đón cô thì không được thích hợp lắm, nếu như bị một số bạn học nhiều chuyện thấy được, nói không chừng lại có tin đồn nhảm nhí.
"Tôi sẽ chờ anh ở quảng trường Thái Phú trước tiệm gà KFC." Viêm Cảnh Hi trả lời.
Trả lời xong, nhớ tới chuyện thắt lưng của anh, liền gửi một tin nhắn cho Vương Tuệ, "Vương Tuệ, cậu đã trả thắt lưng cho giáo sư Lục chưa?"
"Vẫn chưa, nhưng gói ghém xong rồi, ngày mai chờ có tiết giáo sư Lục sẽ trả lại cho thầy ấy, a a, bây giờ cậu đang ở cùng giáo sư Lục à?" Vương Tuệ khách sáo nói.
"Thầy ấy không có ở trường, tôi đang ở với Gia Mẫn." Viêm Cảnh Hi biết Vương Tuệ là bà tám, nên trả lời thật rõ ràng.
"Ừ. Giáo sư Lục là của chung, cậu đừng có mà nuốt một mình đấy nhé." Vương Tuệ nhắn tin trả lời.
Viêm Cảnh Hi liếc tin nhắn ấy một cái.
Nuốt một mình ư, cô không có có năng lực lớn như vậy, không thèm đáp lại, cất điện thoại di động đi.
Hôm nay phải theo Lục Mộc Kình đến một buổi tụ họp, mặc dù không biết là kiểu tụ họp gì, nhưng biết chắc không thể ăn mặc quá tùy tiện, Viêm Cảnh Hi kéo tủ lấy ra một chiếc váy ngắn trễ vai làm bằng tơ tằm.
Năm ngoái phải tham gia một buổi dạ tiệc từ thiện để xoay tiền cho cô nhi viện, nên cô đã mua chiếc váy này, mới mặt có một lần, nó là chiếc váy đẹp nhất, đắt tiền nhất của cô.
Cô thay đồ, búi tóc lên, dùng một chiếc kẹp thủy tinh hình trăng khuyết cố định lại, thả hai lọn tóc dài xuống trước ngực.
Chu Gia Mẫn nhìn cô đến ngây người, há hốc mồm, từ ghế đứng lên, chạy đến cạnh Viêm Cảnh Hi, thở dài nói: "Cậu mua cái váy này lúc nào thế, đẹp quá đi mất, đẹp hơn cả cái váy mặc lúc đi xem mắt nữa, sao tớ chưa từng thấy cậu mặc qua nhỉ?"
"Năm ngoái tớ đã mặc rồi, lúc đó là cuối tuần, cậu không có ở ký túc." Viêm Cảnh Hi nói, lấy thỏi son từ trong túi xách, đơn giản thoa lên.
"Cậu trang điểm qua loa thế không được, không hợp với cái váy chút nào. Đặc biệt là cái băng vết thương này." Chu Gia Mẫn chỉ vào trán Viêm Cảnh Hi, không chờ Viêm Cảnh Hi kịp phản ứng đã ra tay lột thay.
Viêm Cảnh Hi: "..."
"Cái mà cậu xé là mặt của tớ đấy, có thể hạ thủ lưu tình một chút không?" Viêm Cảnh Hi bất đắc dĩ nói.
Chu Gia Mẫn cười ha ha, dùng ngón tay chà xát trán Viêm Cảnh Hi, nói: "Hồi phục tốt lắm, không nhìn ra vết sẹo, loại băng vết thương này hiệu quả rất tốt, cậu đi rửa lại mặt đi, tớ sẽ trang điểm thật đẹp cho cậu."
Chu Gia Mẫn vừa dụ vừa ép, Viêm Cảnh Hi đành chấp nhận để cô trang điểm cho mình.
"Quá đẹp rồi, Cảnh Hi, dù là gái thẳng nhưng tớ yêu cậu mất rồi." Chu Gia Mẫn rất có cảm giác thành tựu, xúc động nói.
Đôi mắt màu hổ phách của Viêm Cảnh Hi nhìn chằm chằm Chu Gia Mẫn, trơ tráo nhếch môi cười: "Tớ vẫn luôn cho rằng tớ chính là chân ái của đời cậu, lúc nào chẳng vậy."
"A a." Chu Gia Mẫn cầm điện thoại di động lên, hướng về phía cô chớp chớp mắt, "Chụp hai tấm nha."
"Không chụp." Viêm Cảnh Hi nhìn đồng hồ, đã bốn giờ rưỡi, "Tớ phải đi đây."
"Hẹn hò với giáo sư Lục vui vẻ nhé." Chu Gia Mẫn nói với theo bóng lưng cô.
"Không phải tớ đi hẹn hò với anh ta. Chỉ là giúp đỡ anh ta một chút thôi." Viêm Cảnh Hi ngoái đầu lại nói.
Chu Gia Mẫn giơ điện thoại lên chụp n tấm hình.
Bây giờ Viêm Cảnh Hi đã hiểu tại sao trong tay Chu Gia Mẫn lại có nhiều hình của mình như vậy, toàn là tranh thủ chụp lén.
Nhưng cô không muốn so đo, dù sao Chu Gia Mẫn cũng là bạn bè mười mấy năm với cô. Bỏ đi.
Viêm Cảnh Hi xoay người đi khỏi ký túc, đến quảng trường Thái Phú.
Chu Gia Mẫn vui vẻ, phấn chấn ngây ngất lưu ảnh chụp vào máy tính, nhìn thấy trong đàn, Sóng Biếc Tiểu Yêu vào được rồi, vẫn là tên Sóng Biếc Tiểu Yêu, nhưng mà QQ đã thay đổi cái khác.
Hình như cô ta vừa cắt tóc, lại ở trong đàn gửi ảnh selfie, tỏ vẻ đáng yêu, kêu gọi mọi người gửi ảnh selfie.
Kì thực chính là đã brush* qua, cũng may dưới sự so sánh, chứng tỏ bản thân mình xinh đẹp hơn. *Brush: Trong phần mềm chỉnh ảnh hay có hiệu ứng brush để làm mờ mụn.
Chu Gia Mẫn không ưa hành vi của Sóng Biếc Tiểu Yêu, cắt ảnh chụp Viêm Cảnh Hi lúc nãy gửi vào trong đàn, nhắn lại nói: "Vừa mới chụp lén, có xinh đẹp không?"
Sóng Biếc Tiểu Yêu lập tức bị mọi người ngó lơ, cũng ảm đạm phai mờ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]