"Thì ra không chỉ có một người ức hiếp em?" Lục Mộc Kình phán đoán, khóe miệng giương lên, ánh mắt thoáng vẻ ác liệt, khẳng định: "Sao có thể chỉ đánh một trận, như vậy low lắm, nếu đánh chết lại càng mất hết hứng thú, phải đánh từ từ, đánh nhiều kiểu, đánh để thể hiện tài nghệ, như thế mới thú vị."
Viêm Cảnh Hi: "..."
Anh giống như đang nói đùa, nhưng đôi mắt đen nhánh ấy như ẩn chứa một sự nghiêm túc khó dò.
"Anh rảnh quá hả? Tôi sợ đánh bọn họ sẽ làm bẩn tay mình." Viêm Cảnh Hi vừa nói vừa xúc một miếng bánh ngọt bỏ vào trong miệng.
Lục Mộc Kình nhìn đôi môi mấp máy của cô, ánh mắt mê ly, giọng nói trầm trầm: "Em thực sự muốn lấy Hữu Nhiểm?"
Viêm Cảnh Hi cầm muỗng đâm bánh ngọt, thẳng thắn nói: "Đây không phải là chuyện tôi có muốn hay không là được."
"Chỉ cần em không muốn, tôi có thể giúp em giải quyết chuyện này." Lục Mộc Kình tiếp lời cô, ánh mắt sáng rực.
Viêm Cảnh Hi đối diện với ánh mắt mãnh liệt như xoáy nước của anh, tim đột nhiên hẫng một nhịp.
Cô biết chắc chắn anh có khả năng làm được chuyện đó!
Nhưng sau khi anh giúp cô rồi thì sao?
Yêu cầu của anh là gì?
Là chính cô ư?
Viêm Cảnh Hi nắm chặt tay, lấy hết dũng khí hỏi: "Lục Mộc Kình, anh có thích tôi không?"
Tim cô đập rất nhanh, nhưng mắt vẫn đăm đăm nhìn Lục Mộc Kình.
"Em nói xem?" Lục Mộc Kình hỏi ngược lại, ánh mắt như muốn nói không biết phải làm sao cho cô hiểu.
Viêm Cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-1-cham-tay-thanh-yeu/1124919/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.