Đêm hôm ấy, Phó Thanh Vi không bị giày vò quá lâu, nhưng cảm giác mãnh liệt đến mức còn đáng sợ hơn việc làm liên tục cả đêm.
Ý thức nàng chìm trong những con sóng, gần như không còn cảm nhận được bản thân, chỉ có những làn sóng bất tận cuồn cuộn tràn về phía nàng.
Nàng bị nhấc lên thật cao rồi lại rơi xuống, hòa vào vòng tay đầy mùi Phản Hồn Hương của người phụ nữ ấy.
Vòng tay ấm áp của cô ôm chặt lấy nàng, nhưng chính cô cũng là người khơi mào những con sóng dữ dội kia, từng đợt từng đợt đánh vào thần kinh yếu ớt, nhạy cảm của nàng.
"Tiểu Tuyết, đừng......"
"Gọi là sư tôn."
"Sư tôn, đừng, em không...... ưm!"
"Em muốn sư tôn hay Tiểu Tuyết?" Ngón giữa và ngón trỏ bàn tay trái của người phụ nữ tiến vào khoang miệng duy nhất còn trống của nàng, nhẹ nhàng trêu đùa chiếc lưỡi mềm mại.
Trên dưới của Phó Thanh Vi đều bị chặn kín.
Nàng chỉ muốn chết ngay lập tức.
Thế là cuối cùng nàng ngất đi.
Trước khi ngất, Mục Nhược Thủy đã bế nàng đổi chỗ trên giường tới ba lần, cuối cùng không còn chỗ nào thoải mái để nằm nữa, cô đành ôm nàng vào lòng.
Dùng pháp thuật tẩy trần tuy tiện lợi nhưng không đủ sảng khoái. Phó Thanh Vi chẳng những làm ướt giường mà còn dính đầy cả người cô.
Mục Nhược Thủy ôm nàng xuống giường, bước vào phòng tắm.
Khi dòng nước ấm chảy qua từng tấc da thịt, Phó Thanh Vi tỉnh lại. Dẫu sao cơ thể Thành Hoàng cũng khỏe hơn người bình thường rất nhiều, nhưng nàng không dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-thuong-huyen-tien/4694661/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.