——Tỷ tỷ, người xem của cô ấy lớn…——Suỵt.Người phụ nữ trẻ mặc đạo bào ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng đưa tay che miệng cô bé. Một người ngồi xổm, một người đứng, thấp giọng nói gì đó.Mục Nhược Thủy nhìn về phía khuôn mặt của hai người, người lớn đeo mặt nạ Ngộ Không, đứa trẻ đeo mặt nạ Bát Giới.Ánh mắt của Mục Nhược Thủy dừng lại xa hơn một chút, tập trung vào một gian hàng khác.——Ông chủ, cái này bán sao?——Một đồng bạc! Sao ông không đi cướp luôn đi?!——Em thích nhìn ta cãi nhau với người khác lắm à?——Em sẽ quý trọng những lần cãi nhau của tỷ tỷ.——Phải gọi là sư tôn.——Sư tôn... tỷ tỷ.Đứa trẻ đeo mặt nạ Bát Giới trân trọng ôm cuốn truyện tranh «Bạch Xà Truyện» vào lòng, được người phụ nữ đeo mặt nạ Ngộ Không dắt tay đi đến chiếc thuyền bên bờ sông Vong Xuyên. Hai người bước lên thuyền, bóng lưng đi về phía Tam Tài Phảng.Sạp hàng bán truyện tranh kia giờ không còn nữa, thay vào đó là một người tu đạo đang bán vật liệu trận pháp.Phó Thanh Vi và chủ quán trà nói chuyện phiếm sắp xong, nàng vẫn luôn để ý, một phần sự chú ý đặt lên từng phản ứng nhỏ của Mục Nhược Thủy.May mà cô chỉ đeo khẩu trang, nàng còn có thể nhìn thấy rõ ánh mắt cô.Cô ngẩn người nhìn vài chỗ, rõ ràng là đang hồi tưởng điều gì đó.Còn tiếng gọi "tỷ tỷ" vô thức vừa rồi của cô, Phó Thanh Vi nghe thấy hết sức rõ ràng, nhưng nàng tuyệt đối không dám trả lời!Lỡ như sư tôn thẹn quá hóa giận!Ngày mai nàng còn một ngày nghỉ ngơi, đêm nay nàng không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-thuong-huyen-tien/4694660/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.