Chẳng bao lâu nữa, nàng sẽ vì một lý do nào đó mà g**t ch*t Cơ Trạm Tuyết, rồi luyện cô thành cương thi.
Lý do có thể là gì? Vì tương tư mà nhập ma chăng?
Nếu không giết Cơ Trạm Tuyết, nàng sẽ không thể gặp lại sư tôn. Nếu sư tôn không tồn tại, thì nàng có khác gì tự tay b*p ch*t Mục Nhược Thủy?
Thế nhưng, nàng làm sao có thể nhẫn tâm giết đi Cơ Trạm Tuyết, người đã sát cánh cùng nàng gần hai mươi năm?
Trong lòng nàng, Cơ Trạm Tuyết không hề nhẹ hơn sư tôn dù chỉ một phân. Nàng sao có thể vì sư tôn mà giết cô?
Lịch sử đang rình rập phía trước, như một con mãnh thú chực chờ, khi thời điểm quyết định đến, nàng sẽ phải đưa ra lựa chọn, hoặc chủ động, hoặc bị ép buộc mà chọn Mục Nhược Thủy.
Đây là định mệnh của nàng, cũng là định mệnh của Tiểu Tuyết.
Phó Thanh Vi buông hai tay khỏi gương mặt mình, gió lùa qua mang theo một luồng hơi lạnh.
Nàng thẫn thờ ngồi dưới mái hiên cả đêm, ngẩng đầu nhìn về phía gian phòng yên tĩnh đối diện.
Cơ Trạm Tuyết đã ngủ say từ lâu.
Cô có biết cuộc đời ngắn ngủi của mình chỉ còn chưa đầy một năm không?
Cô có biết trong tương lai cô sẽ chết dưới chính tay sư tôn của mình không?
Liệu em có hận ta không, Tiểu Tuyết?
......
"Sư tôn? Sư tôn?"
Sáng hôm sau, Mục Nhược Thủy làm xong bữa sáng, đứng ngoài cửa phòng gõ cửa, nhưng lâu thật lâu bên trong vẫn không có hồi đáp.
"Sư tôn, người đã dậy chưa?"
Cộc, cộc, cộc——
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-thuong-huyen-tien/4694648/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.