"Nếu ta nói với em rằng, em chính là người ấy thì sao?"
Bóng lưng Mục Nhược Thủy cứng đờ nơi ngưỡng cửa, cô chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang từ sau bàn sách bước ra.
Ánh mắt Phó Thanh Vi không chút dao động: "Người ấy là em của tương lai, em là người ấy của quá khứ."
"Người có ý gì?" Giọng Mục Nhược Thủy lạnh lùng.
Phó Thanh Vi nhìn cô, nhận ra biểu cảm ấy giống hệt sư tôn của nàng. Đôi mắt nàng khẽ dao động.
Mục Nhược Thủy biết nàng lại đang nhìn thấy một người khác thông qua mình, nỗi đau sâu nhất trong trái tim lại bị đâm trúng, viền mắt cô đỏ lên vì giận dữ.
"Đừng dùng ánh mắt đó nhìn em!"
Phó Thanh Vi thu lại suy nghĩ, nhẹ giọng: "Những gì ta sắp nói, dù nghe có vẻ hoang đường, nhưng đều là sự thật."
Khi vừa rơi vào thế giới này, nàng chưa từng nghĩ sẽ có ngày phải nói ra tất cả. Nhưng đến thời điểm này, nàng chỉ cảm thấy như tảng đá đè nặng trong lòng bỗng dưng nhẹ đi từng chút.
Đây không chỉ là bí mật của riêng nàng, Cơ Trạm Tuyết có quyền biết sự thật.
Cô có phải Mục Nhược Thủy hay không, nên do chính cô quyết định. Trong cuộc tình này, cô xứng đáng có một vị trí công bằng.
Hai người đứng đối diện nhau trong thư phòng, không ai tiến lên cũng không ai lùi bước.
Phó Thanh Vi kể lại mọi chuyện. Năm 2029, nàng gặp Đại Mục Nhược Thủy, họ yêu nhau rồi thành thân. Năm 2030, nàng vô tình rơi vào khe nứt thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-thuong-huyen-tien/4694647/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.