Đôi môi mềm mại của Cơ Trạm Tuyết in lên má nàng.
Không lưu lại quá lâu.
Phó Thanh Vi sững người một chút, mở mắt nhìn, đưa tay chạm vào má mình.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên nàng được một đứa trẻ hôn lên mặt. Đôi môi mềm như kẹo bông, phảng phất mùi sữa ngọt ngào.
Cô bé trong lòng cũng mang theo mùi sữa thoang thoảng, vừa tắm xong, người sạch sẽ thơm tho. Vì lúc nãy nhổm người lên để hôn nàng, giờ đây cô bé đang vòng tay ôm lấy cổ nàng, mặt tựa vào vai nàng.
Trải nghiệm chăm trẻ của Phó Thanh Vi càng thêm sâu sắc.
So với tình yêu có điều kiện của người lớn, tình yêu của trẻ con mới là vô tư nhất.
Nếu không phải vì khuôn mặt này của Cơ Trạm Tuyết, Phó Thanh Vi chắc chắn không thể đối xử với cô bé kiên nhẫn và dịu dàng đến vậy, chứ đừng nói đến chuyện cùng sống cùng chết. Nhưng Cơ Trạm Tuyết, ngay cả nàng là ai còn chưa biết, đã một lòng một dạ đặt trọn niềm tin vào nàng.
Còn câu "của chị", Cơ Trạm Tuyết mới bốn tuổi, tất nhiên Phó Thanh Vi chẳng có cảm giác gì gọi là bị trêu ghẹo cả.
Nếu đổi lại là Mục Nhược Thủy nói câu đó, thì nàng đã cởi áo, tự đưa mình vào miệng hổ từ lâu rồi.
Chỉ là nàng thắc mắc, cô bé lén luyện nói hai chữ đó từ khi nào, sao lại rõ ràng trôi chảy đến vậy?
Cơ Trạm Tuyết len lén ngẩng mắt quan sát nàng.
Đại tỷ tỷ không thích sao?
Phó Thanh Vi vừa vỗ nhẹ lưng cô bé dỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-thuong-huyen-tien/4694635/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.