"Tiểu Tuyết!!!"
Phó Thanh Vi nhìn rõ những đồng bạc trong tay, lập tức cầm kiếm, như kẻ điên lao ra khỏi cửa.
Nàng đâm sầm vào một tiểu nhị đang đi ngang qua, hắn ngả người về sau, suýt chút nữa ngã nhào xuống đất, may mà có một bàn tay gầy guộc, thon dài kéo hắn lại.
Tiểu nhị nhìn thấy đó là vị khách trọ ở phòng hạng thấp, bệnh liệt giường mấy ngày liền, e rằng chẳng mấy chốc cũng không có tiền trả phòng, thái độ cung kính lúc đầu lập tức biến mất, nhướng mày hất hàm khiêu khích: "Đi đứng không biết nhìn......"
Lời còn chưa dứt, hắn lập tức im bặt, sắc mặt tái mét.
Lưỡi kiếm sắc lạnh đã rút ra một đoạn, dí sát vào cổ họng hắn. Đôi mắt Phó Thanh Vi đỏ ngầu: "Có thấy em gái ta không? Cô bé lúc nào cũng đi theo ta, nói mau!"
"Không...... không thấy."
"Cô bé có ra ngoài không? Ta chỉ hỏi ngươi một lần duy nhất!"
"Có thấy! Có thấy! Sáng nay cô bé có ra ngoài!"
"Cô bé đi đâu rồi?!"
"Cái này tôi thật sự không biết! Ai mà đi theo dõi một đứa trẻ chứ, đại vương tha mạng!"
Phó Thanh Vi hung hăng đẩy hắn sang một bên, lao nhanh ra cửa lớn.
Trên đường, người qua kẻ lại tấp nập, những người dân tị nạn hoặc ngồi hoặc nằm, có người gánh hàng, có kẻ lang thang. Nàng đưa mắt nhìn quanh chỉ thấy một biển người mênh mông.
Cơ Trạm Tuyết rơi vào dòng người xa lạ, chẳng khác nào một giọt nước hòa vào biển cả.
Mò kim đáy bể, không biết phải bắt đầu từ đâu.
Nơi đầu tiên hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-thuong-huyen-tien/4694634/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.