Mục Nhược Thủy buông hàm răng đang nhẹ cắn lấy vành tai của Phó Thanh Vi.
Cô nhẹ nhàng đỡ nàng ngồi trong lòng mình, tận dụng ánh trăng để ngắm nhìn khuôn mặt trẻ trung, quyến rũ của nàng. Đầu ngón tay khẽ lướt qua gò má nàng, dịu dàng v**t v*.
Phó Thanh Vi tựa vào vai cô, cơ thể mềm mại như không có xương, rõ ràng đã chìm sâu vào giấc mộng. Ngoại trừ tiếng rên khe khẽ, cơ thể nàng không tự chủ mà hơi căng lên.
Tối hôm trước, do đầu gối bị thương, nàng bị Mục Nhược Thủy buộc phải mặc quần short khi ngủ.
Hôm nay, nàng lại tự giác hơn, không nghĩ đến nhiều thứ khác, mặc chiếc quần dài kín đáo đến tận mắt cá chân, vô cùng chỉnh tề.
Nhờ vậy, khi Phó Thanh Vi co chân ngồi trong lòng cô, Mục Nhược Thủy vẫn cố giữ bình tĩnh. Nhưng nhìn vẻ mặt khó chịu của nàng, cô không đành lòng để nàng tiếp tục chịu đựng. Dẫu sao, tối nay cô cũng đã chiếm được không ít lợi từ nàng.
...... Cứ xem như một phần thưởng thêm.
Mục Nhược Thủy nâng cằm nàng lên, cúi xuống hôn, nhấn chìm những tiếng r*n r* yếu ớt vào sự dây dưa quấn quýt giữa môi và lưỡi.
Nhưng nụ hôn không xoa dịu được sự khó chịu của nàng, trái lại càng châm thêm ngọn lửa trong cơ thể nàng.
Phó Thanh Vi rên khẽ trong môi cô, muốn né tránh nhưng không thể trốn đi đâu được.
Chỉ có đôi môi là nóng, còn những nơi khác đều lạnh.
Mục Nhược Thủy cúi đầu, ngậm lấy chiếc xương cổ mảnh mai của nàng, vòng tay ôm chặt cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-thuong-huyen-tien/4692633/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.