Vị ngọt trượt theo đầu lưỡi xuống cổ họng, Mục Nhược Thủy theo bản năng nuốt xuống.
Cơ thể cô dần thả lỏng, nhưng đầu óc lại càng thêm hỗn loạn. Cô chỉ có thể bị động đón nhận chiếc lưỡi của Phó Thanh Vi đang thăm dò trong miệng mình, từng cử chỉ vụng về nhưng tràn đầy xúc cảm.
Phó Thanh Vi cố gắng nhớ lại những gì vừa học được. Nàng khẽ l**m lên vòm miệng của cô, chăm chú quan sát phản ứng. Nhưng khi ở khoảng cách gần như vậy, nàng chẳng thể nhìn rõ biểu cảm của cô. Vài giây tạm dừng ấy không biết là để Mục Nhược Thủy thích nghi hay để chính nàng bình tĩnh lại.
Lưỡi của Mục Nhược Thủy nằm yên, hoặc đúng hơn là cứng đờ, không hề nhúc nhích.
Nhưng cổ họng cô vẫn nuốt xuống, không rõ là vì vị ngọt của chính cô hay của Phó Thanh Vi, tất cả đều nhập nhằng, khó phân biệt.
Bàn tay đang đặt trên vai cô của Phó Thanh Vi chậm rãi trượt xuống eo, nhẹ nhàng ôm lấy, như tự nhắc bản thân đã sẵn sàng. Nàng rời khỏi vòm miệng, tiến đến chiếc lưỡi mềm mại đang bất động kia.
Đầu lưỡi nàng khẽ chạm vào sự ẩm ướt, mịn màng đầy mê hoặc.
Phó Thanh Vi cảm giác đầu mình choáng váng, suýt chút nữa đổ gục lên người sư tôn.
Trái tim nàng không còn đập nhanh mà trở nên nặng nề, như muốn phá vỡ lồng ngực.
Thình thịch...... thình thịch......
Phó Thanh Vi chìm trong cơn quay cuồng, phải hít thở thật lâu mới có thể tiếp tục. Nàng thận trọng lướt nhẹ, lần đầu tiên nếm được vị ngọt của cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-thuong-huyen-tien/4692632/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.